Chương 54
Chibin
27/07/2013
Cơn mưa mùa đông ập đến, gió lạnh khiến cho bờ vai nhỏ của các nữ sinh lớp 11 Toán run lên nhè nhẹ.
Nhưng nó có hề gì so với niềm vui đang tràn ngập khắp hành lang bệnh viện, những trái tim thổn thức hướng ánh nhìn về phía phòng bệnh phía trước.
Trong kia, các bác sĩ vẫn đang làm việc.
Cánh cửa trắng mở ra, đôi mắt to tròn của Cát Anh nhìn vị bác sĩ đầy chờ đợi. Nhưng nét lo lắng và băn khoăn trên mặt ông khiến nhỏ hơi chùng lại, lướt một ánh mắt sắc lạnh vào bên trong, nhỏ tiến dần tới, khẽ hỏi:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ ?
Khẽ gỡ cọng kính xuống, vị bác sĩ day day thái dương:
- Ban đầu chúng tôi cứ tưởng kì tích đã xuất hiện, nhưng chúng tôi cũng không biết chuyển biến này theo hướng tốt hay xấu nữa.
Câu trả lời nửa vời gần như làm bức tường thành mang tên hạnh phúc trong lòng ba mươi mốt học viên lớp Toán sụp đổ. Cát Anh dương đôi mắt mình lên, giọng run như sắp khóc:
- Xin bác hãy cứu cô chúng con.
Vị bác sĩ đưa bàn tay mình lên, khẽ vuốt tóc nhỏ trấn an, trong giọng nói pha chút bi thương, nhưng cũng rất quyết tâm :
- Ta sẽ cố gắng, các con đừng ngưng hi vọng, vì một khi hi vọng đã mất thì có nghĩ là các con đã bỏ cuộc.
Nhỏ cúi đầu, gật nhẹ. Vị bác sĩ nở một nụ cười hài lòng rồi tiếp tục bước vào trong. Lại chờ đợi. Lại hi vọng.
Những cái ôm.
Những vòng tay siết chặt. Tình yêu thương lúc này lớn hơn bao giờ hết.
o0o
Phòng 102
Mồ hôi trên trán các lương y túa ra rất nhiều, đôi mắt căng ra hết cỡ, nhằm tránh những sơ suất nhỏ nhất.
- Phải mổ thôi.
Một vị bác sĩ ngước mặt lên nhìn các y tá, một vài người bên cạnh nhăn mặt:
- Không được, bà ấy đã rất yếu, nếu mổ thì tử lệ tử vong cao.
- Vậy anh nghĩ cái bệnh ung thư này có nhiều cách sao, tới lúc này rồi, chúng ta chỉ còn cách đó thôi. Chuẩn bị nhanh lên, đưa bệnh nhân đến phòng mổ.
Ngay lập tức tất cả mọi người đứng trong phòng cấp cứu trở nên vội vã, một sinh mạng đang nằm trong tay họ, tất cả đều tập trung cao độ.
Chiếc giường trắng chuyển đi, ngang qua phòng bệnh ấy. Đôi mắt người phụ nữ nhắm nghiền.
Khoảnh khắc lướt qua,bên trong các bác sĩ vẫn đang cật lực, bên ngoài các y tá đang vội vã .
" Mẹ đã từng bảo con đừng bao giờ yêu thương mẹ nữa.
Bởi vì mẹ biết đã quá muộn để bù đắp cho con.
Mẹ trăm ngàn lần xin lỗi, chỉ mong rằng con tha thứ cho mẹ.
Nhưng lúc này đây, mẹ kiệt sức rồi.
Mẹ không đủ sức để nhìn thấy nụ cười của con nữa, xin lỗi con.
Lời xin lỗi cuối cùng của một người mẹ."
- Chẳng phải đó là bà chủ tịch sao?
Thế Bảo đưa tay chỉ về hướng chiếc giường bệnh đang di chuyển, Cát Anh nhíu mày, bên cạnh nhỏ Ngọc Vi đã vội thắc mắc:
- Sao bà ấy lại....chẳng nhẽ.
Sự hoảng loạng dâng lên, mắt Ngọc Vi đỏ ngầu, Hàn Tuyết nhăn mặt lại, nhỏ cắn nhẹ môi:
- Bà ta bị ung thư giai đoạn cuối.
Đoàng
Tất cả dường như nghẹn lại, không ai nói với ai câu nào, nước mắt lã chã rơi. Đây phải chăng là một bi kịch.
- Sao tới bây giờ cậu mới nói.
- Tớ cũng mới biết chuyện này lúc nãy, trở lí của bà ấy mới gọi tới.
Quỳnh Chi khẽ nấc lên:
- Vậy bà ấy dấu chúng ta sao?
Lại ngưng lại. Mắt lại hướng về bên trong, một cô gái trẻ và một người phụ nữ. Hai mẹ con họ hơn hai mươi mấy năm nay đã phải xa cách. Hay thật, bây giờ lại gặp nhau trong bệhn viện. Có phải ông trời muốn họ như thế, muốn cho cái tình mẫu tử thiêng liêng ấy phải xa cách, muốn cho thế giới của tụi nó phải sụp đổ.
Thầy Vinh nhìn lại lũ trẻ rồi đau đớn dời vào bên trong, người con gái ấy vẫn nằm im ở đó, mắt nhòe đi.
" Sao mọi đau khổ lại đổ hết lên đầu em vậy. Hai mươi lắm năm qua phải chăng là chưa đủ, em đã làm gì nên tội để ông trời phải giày vò em nhiều đến thế. Hãy tỉnh lại đi, đừng rời xa anh, đừng rời xa lũ trẻ , chúng cần em, và mẹ em cũng đang nợ em một lỗi"
Thời gian chậm lại, sự lo lắng đỏ dồn về hai phía.
Người đàn ông chạy vội tới, nét mặt ông vẫn bình tĩnh, nhưng đâu đó trong ánh mắt, người ta vẫn thấy sự hoảng hốt hiện hữu. Hỏi qua vài người ý tá, ông bước vội, đến mức tên vệ sĩ đằng sau cũng phải mệt đứt hơi.
- Ba...
Tiếng gọi của Tuyết làm cả lớp giật mình. Tụi nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên mặt báo. Ông ta tiến tới gần, những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.Chưa để tụi nó kịp hỏi, người đàn ông đó đã vội nhìn nhỏ:
- Bà ấy đâu ?
Khóe mắt cong lên , có chút đắng xót dâng trong lòng, Hàn Tuyết di mắt qua chỗ khác, bao năm rồi, tình cảm của ông dành cho bà ấy vẫn trọn vẹn như thế, vẫn ăm ắp như ngày đầu, vẫn không có chỗ để khiến nhỏ chen vào. Giọng nhẹ đi rất nhiều, Tuyết đáp lại:
- Đang ở trên phòng....
Bàn tay nhỏ hướng lên tầng hai, cũng là lúc bước chân của người đàn ông ấy vội bước. Không kịp để hỏi thăm một tiếng.
Không kịp để cho trái tim nhỏ ấm lại dù chỉ một giây.
Cát Anh khẽ vỗ lên vai bạn, Hàn Tuyết quay đầu, cười nhẹ, một nụ cười đẹp nhưng buồn.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nên nhớ...ba cậu luôn yêu thương cậu.
Cơn mưa ngoài kia nặng hạt hơn. Gió mạnh hơn.
Sài Gòn lặng đi. Mùa Đông năm nay lạnh hơn nhiều. Từng hạt trút xuống làm cho lòng người thêm buồn. Bồn chồn. lo lắng , những trái tim non nớt đang run lên.
Đèn trong phòng vẫn sáng, sáng như niềm hi vọng của tụi nó.
Nhất định cô sẽ tỉnh lại, bà chủ tịch cũng sẽ khỏe lại.
Nhất định là như thế.
Nhưng nó có hề gì so với niềm vui đang tràn ngập khắp hành lang bệnh viện, những trái tim thổn thức hướng ánh nhìn về phía phòng bệnh phía trước.
Trong kia, các bác sĩ vẫn đang làm việc.
Cánh cửa trắng mở ra, đôi mắt to tròn của Cát Anh nhìn vị bác sĩ đầy chờ đợi. Nhưng nét lo lắng và băn khoăn trên mặt ông khiến nhỏ hơi chùng lại, lướt một ánh mắt sắc lạnh vào bên trong, nhỏ tiến dần tới, khẽ hỏi:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ ?
Khẽ gỡ cọng kính xuống, vị bác sĩ day day thái dương:
- Ban đầu chúng tôi cứ tưởng kì tích đã xuất hiện, nhưng chúng tôi cũng không biết chuyển biến này theo hướng tốt hay xấu nữa.
Câu trả lời nửa vời gần như làm bức tường thành mang tên hạnh phúc trong lòng ba mươi mốt học viên lớp Toán sụp đổ. Cát Anh dương đôi mắt mình lên, giọng run như sắp khóc:
- Xin bác hãy cứu cô chúng con.
Vị bác sĩ đưa bàn tay mình lên, khẽ vuốt tóc nhỏ trấn an, trong giọng nói pha chút bi thương, nhưng cũng rất quyết tâm :
- Ta sẽ cố gắng, các con đừng ngưng hi vọng, vì một khi hi vọng đã mất thì có nghĩ là các con đã bỏ cuộc.
Nhỏ cúi đầu, gật nhẹ. Vị bác sĩ nở một nụ cười hài lòng rồi tiếp tục bước vào trong. Lại chờ đợi. Lại hi vọng.
Những cái ôm.
Những vòng tay siết chặt. Tình yêu thương lúc này lớn hơn bao giờ hết.
o0o
Phòng 102
Mồ hôi trên trán các lương y túa ra rất nhiều, đôi mắt căng ra hết cỡ, nhằm tránh những sơ suất nhỏ nhất.
- Phải mổ thôi.
Một vị bác sĩ ngước mặt lên nhìn các y tá, một vài người bên cạnh nhăn mặt:
- Không được, bà ấy đã rất yếu, nếu mổ thì tử lệ tử vong cao.
- Vậy anh nghĩ cái bệnh ung thư này có nhiều cách sao, tới lúc này rồi, chúng ta chỉ còn cách đó thôi. Chuẩn bị nhanh lên, đưa bệnh nhân đến phòng mổ.
Ngay lập tức tất cả mọi người đứng trong phòng cấp cứu trở nên vội vã, một sinh mạng đang nằm trong tay họ, tất cả đều tập trung cao độ.
Chiếc giường trắng chuyển đi, ngang qua phòng bệnh ấy. Đôi mắt người phụ nữ nhắm nghiền.
Khoảnh khắc lướt qua,bên trong các bác sĩ vẫn đang cật lực, bên ngoài các y tá đang vội vã .
" Mẹ đã từng bảo con đừng bao giờ yêu thương mẹ nữa.
Bởi vì mẹ biết đã quá muộn để bù đắp cho con.
Mẹ trăm ngàn lần xin lỗi, chỉ mong rằng con tha thứ cho mẹ.
Nhưng lúc này đây, mẹ kiệt sức rồi.
Mẹ không đủ sức để nhìn thấy nụ cười của con nữa, xin lỗi con.
Lời xin lỗi cuối cùng của một người mẹ."
- Chẳng phải đó là bà chủ tịch sao?
Thế Bảo đưa tay chỉ về hướng chiếc giường bệnh đang di chuyển, Cát Anh nhíu mày, bên cạnh nhỏ Ngọc Vi đã vội thắc mắc:
- Sao bà ấy lại....chẳng nhẽ.
Sự hoảng loạng dâng lên, mắt Ngọc Vi đỏ ngầu, Hàn Tuyết nhăn mặt lại, nhỏ cắn nhẹ môi:
- Bà ta bị ung thư giai đoạn cuối.
Đoàng
Tất cả dường như nghẹn lại, không ai nói với ai câu nào, nước mắt lã chã rơi. Đây phải chăng là một bi kịch.
- Sao tới bây giờ cậu mới nói.
- Tớ cũng mới biết chuyện này lúc nãy, trở lí của bà ấy mới gọi tới.
Quỳnh Chi khẽ nấc lên:
- Vậy bà ấy dấu chúng ta sao?
Lại ngưng lại. Mắt lại hướng về bên trong, một cô gái trẻ và một người phụ nữ. Hai mẹ con họ hơn hai mươi mấy năm nay đã phải xa cách. Hay thật, bây giờ lại gặp nhau trong bệhn viện. Có phải ông trời muốn họ như thế, muốn cho cái tình mẫu tử thiêng liêng ấy phải xa cách, muốn cho thế giới của tụi nó phải sụp đổ.
Thầy Vinh nhìn lại lũ trẻ rồi đau đớn dời vào bên trong, người con gái ấy vẫn nằm im ở đó, mắt nhòe đi.
" Sao mọi đau khổ lại đổ hết lên đầu em vậy. Hai mươi lắm năm qua phải chăng là chưa đủ, em đã làm gì nên tội để ông trời phải giày vò em nhiều đến thế. Hãy tỉnh lại đi, đừng rời xa anh, đừng rời xa lũ trẻ , chúng cần em, và mẹ em cũng đang nợ em một lỗi"
Thời gian chậm lại, sự lo lắng đỏ dồn về hai phía.
Người đàn ông chạy vội tới, nét mặt ông vẫn bình tĩnh, nhưng đâu đó trong ánh mắt, người ta vẫn thấy sự hoảng hốt hiện hữu. Hỏi qua vài người ý tá, ông bước vội, đến mức tên vệ sĩ đằng sau cũng phải mệt đứt hơi.
- Ba...
Tiếng gọi của Tuyết làm cả lớp giật mình. Tụi nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên mặt báo. Ông ta tiến tới gần, những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.Chưa để tụi nó kịp hỏi, người đàn ông đó đã vội nhìn nhỏ:
- Bà ấy đâu ?
Khóe mắt cong lên , có chút đắng xót dâng trong lòng, Hàn Tuyết di mắt qua chỗ khác, bao năm rồi, tình cảm của ông dành cho bà ấy vẫn trọn vẹn như thế, vẫn ăm ắp như ngày đầu, vẫn không có chỗ để khiến nhỏ chen vào. Giọng nhẹ đi rất nhiều, Tuyết đáp lại:
- Đang ở trên phòng....
Bàn tay nhỏ hướng lên tầng hai, cũng là lúc bước chân của người đàn ông ấy vội bước. Không kịp để hỏi thăm một tiếng.
Không kịp để cho trái tim nhỏ ấm lại dù chỉ một giây.
Cát Anh khẽ vỗ lên vai bạn, Hàn Tuyết quay đầu, cười nhẹ, một nụ cười đẹp nhưng buồn.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nên nhớ...ba cậu luôn yêu thương cậu.
Cơn mưa ngoài kia nặng hạt hơn. Gió mạnh hơn.
Sài Gòn lặng đi. Mùa Đông năm nay lạnh hơn nhiều. Từng hạt trút xuống làm cho lòng người thêm buồn. Bồn chồn. lo lắng , những trái tim non nớt đang run lên.
Đèn trong phòng vẫn sáng, sáng như niềm hi vọng của tụi nó.
Nhất định cô sẽ tỉnh lại, bà chủ tịch cũng sẽ khỏe lại.
Nhất định là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.