Chương 9
Chibin
27/07/2013
Không bao giờ trong cái đầu óc thiên tài của Khánh Đăng lại nghĩ rằng mình bị qua mặt một cách dễ dàng như thế bởi những diễn viên nghiệp dư, có trong mơ cậu cũng không thể tưởng tượng nổi , thật nực cười !
Kiềm chế đi cơn giận trong lòng, cậu bước ra khỏi chỗ kéo theo cả Anh Kiệt đang lóng nga lóng ngóng.Dù không hiểu chuyện gì nhưng Trúc Ly vẫn lẽo đẽo chạy theo. Đăng bước tới bàn Cát Anh, trong lòng dậy lên một cảm giác tức tối xen lẫn khó chịu. Cát Anh biết nhưng nhỏ vẫn vờ như không biết, nhỏ vẫn đọc sách bình thường, chỉ đến khi giọng nói trầm ấm của Đăng vang lên nhỏ mới lướt qua ba người ấy một chút.
- Các cậu thấy chúng tôi giống những thằng ngốc lắm sao.
Câu hỏi của Đăng tỏ rõ thái độ của mình, cậu đang cố giữ bình tĩnh.Cát Anh hơi cười, cuối cùng thì anh bạn đó cũng hiểu ra vấn đề. Nhỏ xếp lại mấy cuốn sách trên bàn, trả lời bâng quơ:
- Cậu thấy vậy ư ?
Đăng cười chua chát, cậu liếc nhìn qua cả lớp . Vẫn là những ánh mắt bình thản đó, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Họ làm chuyện đó không phải là muốn nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cậu sao, sao lúc này họ không cười phá lên một trận và dùng những lời mỉa mai chế diễu cậu, sau đó đuổi cậu ra khỏi lớp như tống khứ một kẻ ngu si không xứng đáng với cái lớp học này. Giọng Đăng lớn hơn, và cũng khó chịu hơn:
- Cách tiếp đón của lớp 10 Toán là đưa học sinh mới ra làm trò đùa sao?
Cát anh dừng tay, nhỏ đưa mắt lên nhìn Khánh Đăng, nhìn một cách chính diện:
- Đó không phải là trò đùa, nó đơn giản chỉ là một bài toán !
Trúc Ly có vẻ đang bực mình với cách trả lời của Cát Anh, nhỏ mím môi giận dữ nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, nhỏ đang chờ sự bùng nổ của Khánh Đăng , như vậy sẽ tốt hơn nhiều.Tất cả hai mươi bảy ánh mắt của lớp Toán đang chăm chú nhìn lớp trưởng và cậu bạn mới. Anh Kiệt đã hiểu được phần nào câu chuyện, có thể cậu không minh như Khánh Đăng, nhưng bộ não của cậu cũng biết được chuyện lúc nãy xảy ra là một vở kịch. Một vở kịch do Lớp 10 Toán tự biên tự diễn, mà cậu lại là nhân vật thứ chính. Cũng hay thật! Khánh Đăng đột nhiên bật cười lớn, nụ cười chứa cả một sự thất vọng , vậy mà cậu đã từng nghĩ đây là một lớp học có thể lấp đầy khoảng trống trong mình , những khuôn mặt ngây thơ kia sẽ là niềm vui len lỏi vào cuộc sống nhiều nước mắt của cậu cơ đấy.
- Cậu nói là một bài toán ư, tôi không ngờ lớp 10 Toán lại là những bậc kì tài trong Toán học như vậy cơ đấy, thật lố bịch..
- Điều chúng tôi cần là một người bạn, chứ không phải là gia thế hay sự nổi tiếng của các cậu.
Câu nói đó phát ra từ miệng ngọc Vi, nhỏ đứng dậy và đang tiến đến gần Khánh Đăng. Giọng nói ấy không có gì gọi là ngụy biện.Trong phút cốc cậu cảm thấy mình bị rơi vào một thế giới khác, tim hẫng đi một nhịp. Bạn ? từ đó từ lâu cậu đã không biết đánh vần, ngay cả Anh Kiệt cũng chỉ là một người chiến hữu thôi, những tâm sự trong lòng...cậu chưa từng dám nói với ai ?Tuổi thơ của cậu cũng chỉ cho người ta thấy một vỏ bọc hào nhoáng, sung sướng, đâu có ai biết được sự thật đằng sau những lớp áo đẹp đẽ đó là cả một nỗi đâu. Phải !cậu cần những người bạn, nhưng lúc này.....
Nhật Nam từ bàn thứ hai đánh mắt xuống ba người, Hà Mi cũng dấu đi cảm giác tội lỗi mà đưa ánh nhìn theo dõi họ...cả hai mươi tám học viên lớp Toán đang nhìn các cậu đầy chờ đợi.Cậu đánh mắt nhìn lớp một lần nữa.
- Nếu như cậu cảm thấy chuyện đó không chấp nhận được thì ....cậu nên vào lớp Anh. Thay mặt lớp Toán, cảm ơn các cậu đã đến đây, và bây giờ....
- Xin lỗi!
Cát anh chưa nói hết câu đã bị Khánh Đăng cướp lời .Giọng cậu nhỏ hơn , nhưng tất cả đều nghe thấy, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của tất cả các học viên. Đăng quay về chỗ ngồi, Kiệt thở phào nhẹ nhõm , với cậu chỉ cần một ánh mắt chân tình của lớp Toán là đủ, lí do thứ hai: cậu rất sợ phải vào học lớp Anh một lần nữa, chắc hẳn cậu sẽ chết ngạt trong đó mất.
( RENGGG...........).
Chuông reo. Thế nhưng lớp Toán vẫn nằm trong tình trạng thôi miên. Một niềm vui tràn ngập trong không gian của lớp học. Tiết tiếp theo là tiết công nghệ.
Anh Thư đang nổi đóa lên với Đạt Khoa, nhỏ nhìn cậu bạn bằng ánh mắt dao găm.
- Đâu, cho tôi thấy cái trang trí hùng vĩ của lớp Toán nào? Cậu cho tôi xem đi? Các cậu gỏi nhỉ, vậy mà tôi đã tin tưởng tuyệt đối ở các cậu đấy.
Khoa run bắn người, cậu cũng đâu có làm gì sai, nghe được cái gì cậu báo lại cái đó. Nhưng xem ra Anh Thư không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, nhỏ đang điên tiết lên. Chỉ muốn băm Đạt Khoa ra làm trăm mảnh thôi . Bảo Ngọc có vẻ bĩnh tĩnh hơn, nhỏ liếc mắt bảo Đạt Khoa về chỗ, sau đó quay sang Anh Thư, giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng cả một âm mưu ghê sợ:
- Thua keo này bày keo khác, mày việc gì mà phải như thế.
- Nhưng tao đang điên lên đấy, thật không ngờ cái lớp chết tiệt đó lại trở tay nhanh thế.Còn cả một lũ vô dụng nữa chứ.
Bảo Ngọc cười ngọt:
- Chứ không phải do Khánh Đăng à !
Anh Thư quay ngoắt sang nhìn bạn, Bảo Ngọc thở hắt ra, phe phẩy cái quạt trong tay, nhỏ thì thầm vào tai Thư điều gì đó. Mắt Anh Thư dịu xuống, nhỏ nhìn Đạt Khoa nở một nụ cười tha thứ.
- Cậu có muốn lập công chuộc tội không ?
Kiềm chế đi cơn giận trong lòng, cậu bước ra khỏi chỗ kéo theo cả Anh Kiệt đang lóng nga lóng ngóng.Dù không hiểu chuyện gì nhưng Trúc Ly vẫn lẽo đẽo chạy theo. Đăng bước tới bàn Cát Anh, trong lòng dậy lên một cảm giác tức tối xen lẫn khó chịu. Cát Anh biết nhưng nhỏ vẫn vờ như không biết, nhỏ vẫn đọc sách bình thường, chỉ đến khi giọng nói trầm ấm của Đăng vang lên nhỏ mới lướt qua ba người ấy một chút.
- Các cậu thấy chúng tôi giống những thằng ngốc lắm sao.
Câu hỏi của Đăng tỏ rõ thái độ của mình, cậu đang cố giữ bình tĩnh.Cát Anh hơi cười, cuối cùng thì anh bạn đó cũng hiểu ra vấn đề. Nhỏ xếp lại mấy cuốn sách trên bàn, trả lời bâng quơ:
- Cậu thấy vậy ư ?
Đăng cười chua chát, cậu liếc nhìn qua cả lớp . Vẫn là những ánh mắt bình thản đó, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Họ làm chuyện đó không phải là muốn nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cậu sao, sao lúc này họ không cười phá lên một trận và dùng những lời mỉa mai chế diễu cậu, sau đó đuổi cậu ra khỏi lớp như tống khứ một kẻ ngu si không xứng đáng với cái lớp học này. Giọng Đăng lớn hơn, và cũng khó chịu hơn:
- Cách tiếp đón của lớp 10 Toán là đưa học sinh mới ra làm trò đùa sao?
Cát anh dừng tay, nhỏ đưa mắt lên nhìn Khánh Đăng, nhìn một cách chính diện:
- Đó không phải là trò đùa, nó đơn giản chỉ là một bài toán !
Trúc Ly có vẻ đang bực mình với cách trả lời của Cát Anh, nhỏ mím môi giận dữ nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, nhỏ đang chờ sự bùng nổ của Khánh Đăng , như vậy sẽ tốt hơn nhiều.Tất cả hai mươi bảy ánh mắt của lớp Toán đang chăm chú nhìn lớp trưởng và cậu bạn mới. Anh Kiệt đã hiểu được phần nào câu chuyện, có thể cậu không minh như Khánh Đăng, nhưng bộ não của cậu cũng biết được chuyện lúc nãy xảy ra là một vở kịch. Một vở kịch do Lớp 10 Toán tự biên tự diễn, mà cậu lại là nhân vật thứ chính. Cũng hay thật! Khánh Đăng đột nhiên bật cười lớn, nụ cười chứa cả một sự thất vọng , vậy mà cậu đã từng nghĩ đây là một lớp học có thể lấp đầy khoảng trống trong mình , những khuôn mặt ngây thơ kia sẽ là niềm vui len lỏi vào cuộc sống nhiều nước mắt của cậu cơ đấy.
- Cậu nói là một bài toán ư, tôi không ngờ lớp 10 Toán lại là những bậc kì tài trong Toán học như vậy cơ đấy, thật lố bịch..
- Điều chúng tôi cần là một người bạn, chứ không phải là gia thế hay sự nổi tiếng của các cậu.
Câu nói đó phát ra từ miệng ngọc Vi, nhỏ đứng dậy và đang tiến đến gần Khánh Đăng. Giọng nói ấy không có gì gọi là ngụy biện.Trong phút cốc cậu cảm thấy mình bị rơi vào một thế giới khác, tim hẫng đi một nhịp. Bạn ? từ đó từ lâu cậu đã không biết đánh vần, ngay cả Anh Kiệt cũng chỉ là một người chiến hữu thôi, những tâm sự trong lòng...cậu chưa từng dám nói với ai ?Tuổi thơ của cậu cũng chỉ cho người ta thấy một vỏ bọc hào nhoáng, sung sướng, đâu có ai biết được sự thật đằng sau những lớp áo đẹp đẽ đó là cả một nỗi đâu. Phải !cậu cần những người bạn, nhưng lúc này.....
Nhật Nam từ bàn thứ hai đánh mắt xuống ba người, Hà Mi cũng dấu đi cảm giác tội lỗi mà đưa ánh nhìn theo dõi họ...cả hai mươi tám học viên lớp Toán đang nhìn các cậu đầy chờ đợi.Cậu đánh mắt nhìn lớp một lần nữa.
- Nếu như cậu cảm thấy chuyện đó không chấp nhận được thì ....cậu nên vào lớp Anh. Thay mặt lớp Toán, cảm ơn các cậu đã đến đây, và bây giờ....
- Xin lỗi!
Cát anh chưa nói hết câu đã bị Khánh Đăng cướp lời .Giọng cậu nhỏ hơn , nhưng tất cả đều nghe thấy, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của tất cả các học viên. Đăng quay về chỗ ngồi, Kiệt thở phào nhẹ nhõm , với cậu chỉ cần một ánh mắt chân tình của lớp Toán là đủ, lí do thứ hai: cậu rất sợ phải vào học lớp Anh một lần nữa, chắc hẳn cậu sẽ chết ngạt trong đó mất.
( RENGGG...........).
Chuông reo. Thế nhưng lớp Toán vẫn nằm trong tình trạng thôi miên. Một niềm vui tràn ngập trong không gian của lớp học. Tiết tiếp theo là tiết công nghệ.
Anh Thư đang nổi đóa lên với Đạt Khoa, nhỏ nhìn cậu bạn bằng ánh mắt dao găm.
- Đâu, cho tôi thấy cái trang trí hùng vĩ của lớp Toán nào? Cậu cho tôi xem đi? Các cậu gỏi nhỉ, vậy mà tôi đã tin tưởng tuyệt đối ở các cậu đấy.
Khoa run bắn người, cậu cũng đâu có làm gì sai, nghe được cái gì cậu báo lại cái đó. Nhưng xem ra Anh Thư không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, nhỏ đang điên tiết lên. Chỉ muốn băm Đạt Khoa ra làm trăm mảnh thôi . Bảo Ngọc có vẻ bĩnh tĩnh hơn, nhỏ liếc mắt bảo Đạt Khoa về chỗ, sau đó quay sang Anh Thư, giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng cả một âm mưu ghê sợ:
- Thua keo này bày keo khác, mày việc gì mà phải như thế.
- Nhưng tao đang điên lên đấy, thật không ngờ cái lớp chết tiệt đó lại trở tay nhanh thế.Còn cả một lũ vô dụng nữa chứ.
Bảo Ngọc cười ngọt:
- Chứ không phải do Khánh Đăng à !
Anh Thư quay ngoắt sang nhìn bạn, Bảo Ngọc thở hắt ra, phe phẩy cái quạt trong tay, nhỏ thì thầm vào tai Thư điều gì đó. Mắt Anh Thư dịu xuống, nhỏ nhìn Đạt Khoa nở một nụ cười tha thứ.
- Cậu có muốn lập công chuộc tội không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.