Chương 22: Con của Tiểu Long Nữ đều lớn như vậy rồi sao (2)
Lục Như Hòa Thượng
03/07/2019
Đứa bé trai quay đầu làm mặt quỷ với hắn, nhún nhún vai làm biểu tình bất đắc dĩ, đem Tống Thanh Thư chọc cười.
Do dự một chút, Tống Thanh Thư vẫn là quyết định đuổi theo. Tiểu Long nữ có thể nói là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân, hiện tại sinh đứa nhỏ thì thế nào, Tống Thanh Thư cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt để quen biết với nàng ta.
"Long cô nương, chờ một chút. . ." Tống Thanh Thư một đường thở hồng hộc đuổi theo.
Nghe được hắn rõ ràng gọi mình, nữ tử ngừng lại, nghi hoặc quay đầu: "Công tử có phải là nhận lầm người? Ta không phải họ Long."
"Ngươi sao lại gọi nương của ta là cô nương?" Đứa bé trai có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư sửng sốt, chẳng lẽ không phải Tiểu Long Nữ? Vội vàng xin lỗi: "Tại hạ thấy trang phục và binh khí của phu nhân, rất tương tự với người nào đó trong ấn tượng, mong rằng phu nhân thứ tội. Tại hạ Tống Thanh Thư, cảm ơn ân cứu mạng của phu nhân."
Đứa bé trai lúc này xen mồm vào nói: "Rõ ràng là ta cứu ngươi, ngươi không cảm ơn ta, lại cứ cảm ơn nương của ta, khẳng định là thấy mặt của nương đẹp, trong lòng nổi lên ý xấu. Vừa rồi còn tưởng rằng ngươi là một thiết hán tử, bây giờ xem ra bất quá cũng là một đăng đồ tử."
Lời nói của hai đứa bé khiến hai người lớn đều rất xấu hổ, bạch y nữ tử trừng con trai: "Phỉ nhi, đừng nói bậy!" Nói xong ánh mắt áy náy nhìn Tống Thanh Thư nói, "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, công tử không nên chú ý."
Nghe nữ tử gọi đứa nhỏ là Phỉ nhi, Tống Thanh Thư trong đầu chợt lóe linh quang, thốt ra: "Chẳng lẽ ngươi là Hồ phu nhân?"
Nữ tử cảnh giác nhìn hắn một cái: "Ta trước đây tựa như chưa từng gặp mặt công tử."
Tống Thanh Thư rất là hưng phấn, ngồi xổm xuống cầm lấy hai vai của đứa bé hỏi: "Ngươi chính là Tuyết Sơn Phi Hồ Hồ Phỉ?"
Đứa bé trai giật mình nhìn hắn: "Ta là Hồ Phỉ không sai, không phải là Tuyết Sơn Phi Hồ cái gì, à, tên này rất uy phong, sau này dùng nó làm biệt hiệu!"
Hồ phu nhân lặng lẽ đem Hồ Phỉ lôi qua, trầm giọng hỏi: "Không biết công tử vì sao nhận thức mẫu tử chúng ta?"
"Tại hạ từ nhỏ sùng kính hiệp khách nghĩa sĩ, tận lực quan tâm, tương đối lý giải đối với một vài sự tình trong chốn giang hồ " Tống Thanh Thư bắt đầu lừa gạt cho qua, đột nhiên cau mày, nhìn trước mỹ nhân xinh đẹp động lòng người trước mắt, do dự mà hỏi: "Bất quá tại hạ nghe nói, năm đó Hồ đại hiệp bất hạnh qua đời, Hồ phu nhân cũng đi theo tự tử. . ."
Hồ phu nhân mỉm cười, sủng nịch nhìn thoáng qua Hồ Phỉ: "Năm đó ta đích thật là chuẩn bị đi theo Hồ đại ca, bất quá ngay lúc rút đao, Phỉ nhi đột nhiên khóc lớn lên. Ta đột nhiên nghĩ đến Miêu đại hiệp tuy rằng là một chính nhân quân tử, nhưng sẽ có tiểu nhân quấy phá, vì vậy quyết định ở lại đem cốt nhục duy nhất của Hồ đại ca nuôi dưỡng thành người."
Tống Thanh Thư không ngờ rằng nội dung vở kịch đã có sự thay đổi, xem ra hiệu ứng hồ điệp do mình xuyên không mà đến bắt đầu hiển hiện, đang lo được lo mất, Hồ Phỉ hưng phấn lôi kéo ống tay áo của hắn, tò mò nhìn hắn: "Ngươi nhận thức cha ta?"
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, nghe được câu hỏi, nhìn chân trời xa phía mặt lộ vẻ tưởng nhớ: "Liêu Đông Hồ Nhất Đao, gặp phải người làm ác, cũng là một đao, là đại anh hùng đại hào kiệt Tống mỗ xưa nay kính nể, chỉ tiếc vô duyên gặp mặt."
Thấy hắn tán thưởng phu quân mình, sắc mặt của Hồ phu nhân cũng không khỏi có chút hòa hoãn, tựa như nhớ lại năm đó cùng phu quân hành hiệp trượng nghĩa, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Do dự một chút, Tống Thanh Thư vẫn là quyết định đuổi theo. Tiểu Long nữ có thể nói là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân, hiện tại sinh đứa nhỏ thì thế nào, Tống Thanh Thư cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt để quen biết với nàng ta.
"Long cô nương, chờ một chút. . ." Tống Thanh Thư một đường thở hồng hộc đuổi theo.
Nghe được hắn rõ ràng gọi mình, nữ tử ngừng lại, nghi hoặc quay đầu: "Công tử có phải là nhận lầm người? Ta không phải họ Long."
"Ngươi sao lại gọi nương của ta là cô nương?" Đứa bé trai có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư sửng sốt, chẳng lẽ không phải Tiểu Long Nữ? Vội vàng xin lỗi: "Tại hạ thấy trang phục và binh khí của phu nhân, rất tương tự với người nào đó trong ấn tượng, mong rằng phu nhân thứ tội. Tại hạ Tống Thanh Thư, cảm ơn ân cứu mạng của phu nhân."
Đứa bé trai lúc này xen mồm vào nói: "Rõ ràng là ta cứu ngươi, ngươi không cảm ơn ta, lại cứ cảm ơn nương của ta, khẳng định là thấy mặt của nương đẹp, trong lòng nổi lên ý xấu. Vừa rồi còn tưởng rằng ngươi là một thiết hán tử, bây giờ xem ra bất quá cũng là một đăng đồ tử."
Lời nói của hai đứa bé khiến hai người lớn đều rất xấu hổ, bạch y nữ tử trừng con trai: "Phỉ nhi, đừng nói bậy!" Nói xong ánh mắt áy náy nhìn Tống Thanh Thư nói, "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, công tử không nên chú ý."
Nghe nữ tử gọi đứa nhỏ là Phỉ nhi, Tống Thanh Thư trong đầu chợt lóe linh quang, thốt ra: "Chẳng lẽ ngươi là Hồ phu nhân?"
Nữ tử cảnh giác nhìn hắn một cái: "Ta trước đây tựa như chưa từng gặp mặt công tử."
Tống Thanh Thư rất là hưng phấn, ngồi xổm xuống cầm lấy hai vai của đứa bé hỏi: "Ngươi chính là Tuyết Sơn Phi Hồ Hồ Phỉ?"
Đứa bé trai giật mình nhìn hắn: "Ta là Hồ Phỉ không sai, không phải là Tuyết Sơn Phi Hồ cái gì, à, tên này rất uy phong, sau này dùng nó làm biệt hiệu!"
Hồ phu nhân lặng lẽ đem Hồ Phỉ lôi qua, trầm giọng hỏi: "Không biết công tử vì sao nhận thức mẫu tử chúng ta?"
"Tại hạ từ nhỏ sùng kính hiệp khách nghĩa sĩ, tận lực quan tâm, tương đối lý giải đối với một vài sự tình trong chốn giang hồ " Tống Thanh Thư bắt đầu lừa gạt cho qua, đột nhiên cau mày, nhìn trước mỹ nhân xinh đẹp động lòng người trước mắt, do dự mà hỏi: "Bất quá tại hạ nghe nói, năm đó Hồ đại hiệp bất hạnh qua đời, Hồ phu nhân cũng đi theo tự tử. . ."
Hồ phu nhân mỉm cười, sủng nịch nhìn thoáng qua Hồ Phỉ: "Năm đó ta đích thật là chuẩn bị đi theo Hồ đại ca, bất quá ngay lúc rút đao, Phỉ nhi đột nhiên khóc lớn lên. Ta đột nhiên nghĩ đến Miêu đại hiệp tuy rằng là một chính nhân quân tử, nhưng sẽ có tiểu nhân quấy phá, vì vậy quyết định ở lại đem cốt nhục duy nhất của Hồ đại ca nuôi dưỡng thành người."
Tống Thanh Thư không ngờ rằng nội dung vở kịch đã có sự thay đổi, xem ra hiệu ứng hồ điệp do mình xuyên không mà đến bắt đầu hiển hiện, đang lo được lo mất, Hồ Phỉ hưng phấn lôi kéo ống tay áo của hắn, tò mò nhìn hắn: "Ngươi nhận thức cha ta?"
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, nghe được câu hỏi, nhìn chân trời xa phía mặt lộ vẻ tưởng nhớ: "Liêu Đông Hồ Nhất Đao, gặp phải người làm ác, cũng là một đao, là đại anh hùng đại hào kiệt Tống mỗ xưa nay kính nể, chỉ tiếc vô duyên gặp mặt."
Thấy hắn tán thưởng phu quân mình, sắc mặt của Hồ phu nhân cũng không khỏi có chút hòa hoãn, tựa như nhớ lại năm đó cùng phu quân hành hiệp trượng nghĩa, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.