Chương 119: Hoa khôi bán nghệ không bán thân trong truyền thuyết (2)
Lục Như Hòa Thượng
24/05/2020
"Chúng ta vâng theo mệnh lệnh của đại nhân, một đường hướng bắc, vừa qua sông đụng phải Đa tổng quản, hắn biết được đại nhân bị hành thích, cố ý phân phó chúng tôi không nên lộ ra, làm bộ đại nhân ngay trong đội ngũ, để mê hoặc kẻ địch, yểm hộ các người thuận lợi đến đây." Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền liếc nhau, đều có một loại may mắn sống sót sau tai nạn.
"Lần này nhờ có Tống đại ca và Thổ Phiên Cưu Ma Trí đại sư một đường hộ tống, " Vi Tiểu Bảo đem hai người dẫn tiến cho Đa Long, "Bọn họ đều là cao thủ số một số hai trên giang hồ, hoàng thượng nhìn thấy khẳng định sẽ rất cao hứng."
"Phiên tăng này cũng được, mặt trắng nhỏ này chẳng lẽ cũng là cao thủ?" Đa Long trong lòng âm thầm nói thầm, quyết định thử một lần.
"Cảm ơn Tống công tử một đường chiếu cố Vi huynh đệ." Đa Long ngoài cười nhưng trong không cười vươn tay về phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư kỳ quái nhưng vẫn nắm tay, Đa Long sắc mặt thoáng cái thay đổi, thì ra vô luận trên tay hắn thêm bao nhiêu lực, đối phương chỉ là cười nhìn hắn, Đa Long rốt cục biết bản thân mình đá trúng thiết bản, sắc mặt ngượng ngùng thu hồi rảnh tay, "Tống công tử quả nhiên võ công cao cường."
"Ai da, nhìn thấy các người rốt cục có cảm giác về đến nhà, " Vi Tiểu Bảo cũng không có chú ý tới mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, kéo Đa Long thở ra một hơi thật dài, "Xung quanh đây có chỗ nào vui chơi không, trong khoảng thời gian này màn trời chiếu đất, nhưng làm ta buồn bực muốn chết." Vi Tiểu Bảo trước đó mặc dù có đám người Tống Thanh Thư bảo hộ, bất quá dù sao tiếp xúc không lâu, luôn luôn lo lắng, hiện tại nhìn thấy Đa Long những lão hữu này, trong lòng rốt cục trầm tĩnh lại.
"Vi huynh đệ, bị ngươi nhắc tới ta thật sự nghĩ tới, " Đa Long lông mi chợt nhíu, cười hắc hắc, " Lệ Xuân Viện bên trong thành Dương Châu gần đây có một hoa khôi tuyệt sắc, đánh ngụy trang bán nghệ không bán thân, làm cho nam nhân của cả Dương Châu thành đối với nàng ấy nhớ thương, bất quá nghe nói đến nay cũng không ai có thể tiến vào màn che của nàng ấy, Vi huynh đệ ra mặt khẳng định dễ như trở bàn tay."
"Hoa khôi, còn bán nghệ không bán thân?" Vi Tiểu Bảo ngoài miệng nhắc tới, trong lòng cũng oán thầm không ngớt, "Gia gia cũng là từ Lệ Xuân Viện đi ra, còn không biết hoạt động bên trong? Không phải là ngại những người trước đó tiền của thiếu, mượn cơ hội nâng giá trị lên sao? Người kỹ nữ nào không thích tiền. . . Hừ, đến lúc đó nói một tiếng với Dương mụ mụ, cho nàng ấy mấy chén mê xuân tửu, ta cũng không tin nàng ấy còn có thể tam trinh cửu liệt."
Vi Tiểu Bảo âm thầm tiếc hận, đáng tiếc đã đem mẹ lên kinh thành, nếu không khiến cho bà ấy hạ thủ, càng là thần không biết quỷ không hay.
"Bất quá hoa khôi này hình như không giống với trăng hoa nữ tử bình thường, " thấy Vi Tiểu Bảo không tin, Đa Long vội vã giải thích nói, "Nàng ấy ra ba đạo nan đề, nói rõ trả lời toàn bộ mới có thể được mời lên lầu, nếu không dù cho ngươi lưng quấn bạc triệu, nàng ấy cũng sẽ không nhìn ngươi."
"Đa đại ca, cái đề mục gì nói nghe một chút, " Vi Tiểu Bảo trong lòng lại mắng um sùm, đi ra làm kỹ nữ còn già mồm như thế, gia gia ta ghét nhất làm bài cái gì, khẳng định làm không được.
"Cái này, " Đa Long mặt lộ vẻ xấu hổ, "Ta không nhớ rõ."
"Được rồi, chúng ta đi nhìn." Vi Tiểu Bảo lôi kéo mọi người xuất phát đến Lệ Xuân Viện.
"Vương cô nương một nữ nhi trong sạch, sao có thể đi theo ngươi đến chỗ ô tạp?" Một bên Đoàn Dự lập tức mặc kệ, nhảy ra ngăn cản, Vương Ngữ Yên hai gò má đỏ ửng, vô cùng không muốn.
Thủy Sanh cũng ủy khuất nhìn về phía Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư cười ha ha, xoay người ... cố ý không hề nhìn nàng ấy.
Cưu Ma Trí biểu tình cũng ngượng ngùng, nói như thế nào ông cũng là một người xuất gia, đi Lệ Xuân Viện cái gì thật sự có chút không ... không ổn
Vi Tiểu Bảo cười ha ha, liếc mắt nhìn Đoàn Dự: "Nếu như đem các ngươi lưu ở bên ngoài, các người chạy thì làm sao bây giờ? Về phần Vương cô nương cũng dễ làm, khiến cho nàng ấy nữ giả nam trang là được, ai nhìn ra được chứ."
"Minh vương có thể thuận tiện không không?" Tống Thanh Thư chú ý tới vẻ do dự trên mặt của Cưu Ma Trí.
"Không ngại, giới sắc quả thật cảnh giác, bần tăng vẫn nhìn thấu điểm ấy." Thật ra là Cưu Ma Trí một lòng muốn mượn trợ Vi Tiểu Bảo đáp sợi dây của Khang Hi, sợ không đi sẽ sản sinh ngăn cách ở trong lòng hắn.
"Người đâu, chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ cho hai vị cô nương." Đa Long thấy thế, vội vã bắt chuyện binh sĩ.
Vương Ngữ Yên hàm răng khẽ cắn, do dự một hồi, nhìn thoáng qua Đoàn Dự thật sâu, vẫn là đi theo sĩ tốt, Đoàn Dự bị nàng ấy liếc mắt khiến cho tâm hồn run lên, hối hận không ngớt: lúc trước bá phụ và cha bảo ngươi học võ, ngươi không học, hiện tại làm hại Vương cô nương phải chịu loại ủy khuất này.
Thủy Sanh ngẩng đầu thấy Tống Thanh Thư không hề biểu thị, hận đến nghiến răng, ước gì đá hắn một cước, bỉu môi chạy vào lều vải.
Một nén nhang qua đi, hai nàng đi ra lều vải, một bọn đàn ông lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, Tống Thanh Thư nhìn thấy hai nàng trang phục thư sinh lộ vẻ tuấn tú quyến rũ, trong lòng nhảy dựng: "Rốt cục rõ ràng kiếp trước vì sao có nhiều bê đê như vậy."
Đoàn người bước đến Lệ Xuân Viện, Đa Long lúc đầu dự định đem toàn bộ bao xuống, Vi Tiểu Bảo vung tay ngăn lại, nói: "Nam nhân đến kỹ viện cũng là náo nhiệt bầu không khí, nếu như chỉ vài người chúng ta, khiến cho lạnh tanh, vậy còn có lạc thú gì?"
"Vi huynh đệ nói cũng phải!" Đa Long ngẩn ra, rất nhanh lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Đi đi, Vi Tiểu Bảo con mắt chớp chuyển, quay đầu nói với Tống Thanh Thư: "Tống đại ca, hay là chúng ta đổi trang phục thân phận một chút đi."
"Lần này nhờ có Tống đại ca và Thổ Phiên Cưu Ma Trí đại sư một đường hộ tống, " Vi Tiểu Bảo đem hai người dẫn tiến cho Đa Long, "Bọn họ đều là cao thủ số một số hai trên giang hồ, hoàng thượng nhìn thấy khẳng định sẽ rất cao hứng."
"Phiên tăng này cũng được, mặt trắng nhỏ này chẳng lẽ cũng là cao thủ?" Đa Long trong lòng âm thầm nói thầm, quyết định thử một lần.
"Cảm ơn Tống công tử một đường chiếu cố Vi huynh đệ." Đa Long ngoài cười nhưng trong không cười vươn tay về phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư kỳ quái nhưng vẫn nắm tay, Đa Long sắc mặt thoáng cái thay đổi, thì ra vô luận trên tay hắn thêm bao nhiêu lực, đối phương chỉ là cười nhìn hắn, Đa Long rốt cục biết bản thân mình đá trúng thiết bản, sắc mặt ngượng ngùng thu hồi rảnh tay, "Tống công tử quả nhiên võ công cao cường."
"Ai da, nhìn thấy các người rốt cục có cảm giác về đến nhà, " Vi Tiểu Bảo cũng không có chú ý tới mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, kéo Đa Long thở ra một hơi thật dài, "Xung quanh đây có chỗ nào vui chơi không, trong khoảng thời gian này màn trời chiếu đất, nhưng làm ta buồn bực muốn chết." Vi Tiểu Bảo trước đó mặc dù có đám người Tống Thanh Thư bảo hộ, bất quá dù sao tiếp xúc không lâu, luôn luôn lo lắng, hiện tại nhìn thấy Đa Long những lão hữu này, trong lòng rốt cục trầm tĩnh lại.
"Vi huynh đệ, bị ngươi nhắc tới ta thật sự nghĩ tới, " Đa Long lông mi chợt nhíu, cười hắc hắc, " Lệ Xuân Viện bên trong thành Dương Châu gần đây có một hoa khôi tuyệt sắc, đánh ngụy trang bán nghệ không bán thân, làm cho nam nhân của cả Dương Châu thành đối với nàng ấy nhớ thương, bất quá nghe nói đến nay cũng không ai có thể tiến vào màn che của nàng ấy, Vi huynh đệ ra mặt khẳng định dễ như trở bàn tay."
"Hoa khôi, còn bán nghệ không bán thân?" Vi Tiểu Bảo ngoài miệng nhắc tới, trong lòng cũng oán thầm không ngớt, "Gia gia cũng là từ Lệ Xuân Viện đi ra, còn không biết hoạt động bên trong? Không phải là ngại những người trước đó tiền của thiếu, mượn cơ hội nâng giá trị lên sao? Người kỹ nữ nào không thích tiền. . . Hừ, đến lúc đó nói một tiếng với Dương mụ mụ, cho nàng ấy mấy chén mê xuân tửu, ta cũng không tin nàng ấy còn có thể tam trinh cửu liệt."
Vi Tiểu Bảo âm thầm tiếc hận, đáng tiếc đã đem mẹ lên kinh thành, nếu không khiến cho bà ấy hạ thủ, càng là thần không biết quỷ không hay.
"Bất quá hoa khôi này hình như không giống với trăng hoa nữ tử bình thường, " thấy Vi Tiểu Bảo không tin, Đa Long vội vã giải thích nói, "Nàng ấy ra ba đạo nan đề, nói rõ trả lời toàn bộ mới có thể được mời lên lầu, nếu không dù cho ngươi lưng quấn bạc triệu, nàng ấy cũng sẽ không nhìn ngươi."
"Đa đại ca, cái đề mục gì nói nghe một chút, " Vi Tiểu Bảo trong lòng lại mắng um sùm, đi ra làm kỹ nữ còn già mồm như thế, gia gia ta ghét nhất làm bài cái gì, khẳng định làm không được.
"Cái này, " Đa Long mặt lộ vẻ xấu hổ, "Ta không nhớ rõ."
"Được rồi, chúng ta đi nhìn." Vi Tiểu Bảo lôi kéo mọi người xuất phát đến Lệ Xuân Viện.
"Vương cô nương một nữ nhi trong sạch, sao có thể đi theo ngươi đến chỗ ô tạp?" Một bên Đoàn Dự lập tức mặc kệ, nhảy ra ngăn cản, Vương Ngữ Yên hai gò má đỏ ửng, vô cùng không muốn.
Thủy Sanh cũng ủy khuất nhìn về phía Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư cười ha ha, xoay người ... cố ý không hề nhìn nàng ấy.
Cưu Ma Trí biểu tình cũng ngượng ngùng, nói như thế nào ông cũng là một người xuất gia, đi Lệ Xuân Viện cái gì thật sự có chút không ... không ổn
Vi Tiểu Bảo cười ha ha, liếc mắt nhìn Đoàn Dự: "Nếu như đem các ngươi lưu ở bên ngoài, các người chạy thì làm sao bây giờ? Về phần Vương cô nương cũng dễ làm, khiến cho nàng ấy nữ giả nam trang là được, ai nhìn ra được chứ."
"Minh vương có thể thuận tiện không không?" Tống Thanh Thư chú ý tới vẻ do dự trên mặt của Cưu Ma Trí.
"Không ngại, giới sắc quả thật cảnh giác, bần tăng vẫn nhìn thấu điểm ấy." Thật ra là Cưu Ma Trí một lòng muốn mượn trợ Vi Tiểu Bảo đáp sợi dây của Khang Hi, sợ không đi sẽ sản sinh ngăn cách ở trong lòng hắn.
"Người đâu, chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ cho hai vị cô nương." Đa Long thấy thế, vội vã bắt chuyện binh sĩ.
Vương Ngữ Yên hàm răng khẽ cắn, do dự một hồi, nhìn thoáng qua Đoàn Dự thật sâu, vẫn là đi theo sĩ tốt, Đoàn Dự bị nàng ấy liếc mắt khiến cho tâm hồn run lên, hối hận không ngớt: lúc trước bá phụ và cha bảo ngươi học võ, ngươi không học, hiện tại làm hại Vương cô nương phải chịu loại ủy khuất này.
Thủy Sanh ngẩng đầu thấy Tống Thanh Thư không hề biểu thị, hận đến nghiến răng, ước gì đá hắn một cước, bỉu môi chạy vào lều vải.
Một nén nhang qua đi, hai nàng đi ra lều vải, một bọn đàn ông lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, Tống Thanh Thư nhìn thấy hai nàng trang phục thư sinh lộ vẻ tuấn tú quyến rũ, trong lòng nhảy dựng: "Rốt cục rõ ràng kiếp trước vì sao có nhiều bê đê như vậy."
Đoàn người bước đến Lệ Xuân Viện, Đa Long lúc đầu dự định đem toàn bộ bao xuống, Vi Tiểu Bảo vung tay ngăn lại, nói: "Nam nhân đến kỹ viện cũng là náo nhiệt bầu không khí, nếu như chỉ vài người chúng ta, khiến cho lạnh tanh, vậy còn có lạc thú gì?"
"Vi huynh đệ nói cũng phải!" Đa Long ngẩn ra, rất nhanh lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Đi đi, Vi Tiểu Bảo con mắt chớp chuyển, quay đầu nói với Tống Thanh Thư: "Tống đại ca, hay là chúng ta đổi trang phục thân phận một chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.