Chương 213: Hòa thượng không có nước uống (2)
Lục Như Hòa Thượng
26/11/2020
"Sao lại nói vậy, hoàng thượng phái đại nhân thành lập 'Huyết Tích Tử', phái ta thành lập 'Niêm Can Xử', còn cần Đa đại nhân chỉ điểm nhiều hơn mới đúng." Tống Thanh Thư vội vàng hạ thấp tư thái, nói.
Nghe thấy 'Niêm Can Xử', Đa Long giật mình, lại không tiện hỏi nhiều, vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, à đúng rồi, ta đi xử lý thi thể của những thích khách này đã, ngày sau chúng ta sẽ thương nghị thêm."
"Đa đại nhân đi thong thả." Nhìn Đa Long rời đi, Tống Thanh Thư vội vàng xoay người đi về nhà mình.
Nghe Tống Thanh Thư kể lại, Hạ Thanh Thanh nhìn hắn với vẻ bất ngờ: "Sao chuyện gì tới tay ngươi cũng đều có thể giải quyết dễ dàng như vậy thế?"
"Ai bọn thế, ta rõ ràng là thúc thủ vô sách với ngươi mà." Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Hạ Thanh Thanh nhìn hắn, mặt ửng đỏ.
"Ồ." Lý Nguyên Chỉ ở bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi, giống như sợ lạnh vậy, hai tay ôm vai, ra sức rung người, "Các ngươi có thể đừng buồn nôn như vậy không, trong phòng còn có trẻ con mà."
Nhìn Hạ Thanh Thanh quẫn bách lui sang một bên, Tống Thanh Thư tức giận lườm Lý Nguyên Chỉ một cái: "Ngươi mà tính là trẻ con à, rõ ràng đã tới tuổi lập gia đình rồi, chỗ nên to cũng đã to rồi..."
Tuy Lý Nguyên Chỉ nũng nịu yểu điệu, nhưng từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, làm việc tùy hứng không sợ trời không sợ đất, có điều lần này đụng phải Tống Thanh Thư cuối cùng cũng gặp khắc tinh, nghe thấy những lời lỗ mãng của hắn, mặt ửng đỏ, "Không nghe ngươi nói bậy nữa..."
Vất vả lắm mới tới thời khắc kích động lòng người buổi tối, Tống Thanh Thư còn chưa kịp mở miệng đã bị hai nàng đuổi ra ngoài, thì ra do có người khác ở đây, Hạ Thanh Thanh cố kỵ thân phận chồng mới chết của mình, nói gì cũng chịu ở cùng phòng với hắn; Lý Nguyên Chỉ càng không cần phải nói, ánh mắt nhìn hắn như nhìn sài lang, khiến Tống Thanh Thư rất bi thương.
Vừa ra khỏi phòng, một thị vệ chạy đến trước mặt bẩm báo: "Tống đại nhân, Vi tước gia mời ngài tới phủ dự tiệc."
May mà thị vệ trong cung luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ thấy phải thứ không nên thấy rồi bị diệt khẩu.
Thị vệ này vào sân cũng cúi đầu nhìn đất, không dám nhìn vào trong phòng, Tống Thanh Thư bất động thanh sắc đóng cửa phòng lại, nghi hoặc hỏi: "Nhưng hiện giờ cửa cung không phải cấm người ta ra vào sao?"
Thị vệ đáp: "Vi tước gia có lệnh bài được hoàng đế đặc biệt ban cho, có thể tự do ra vào hoàng cung, hơn nữa Tống đại nhân cũng không phải người ngoài, tất nhiên không thành vấn đề."
"Vậy tốt." Tống Thanh Thư đang lo buổi tối không có chỗ để đi, thế là vui vẻ cùng hắn ra khỏi cung.
"Tống đại ca, tiểu đệ biết ngươi hôm nay vừa về, cố ý mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi đây." Vi Tiểu Bảo từ xa đã chạy ra đón.
"Vi huynh đệ khách khí rồi." Trong lòng không khỏi ấm áp trong lòng, thầm nghĩ Vi Tiểu Bảo đối đãi với bằng hữu cũng rất nhiệt tình.
Rượu quá ba tuần, Tống Thanh Thư thấy trong ánh mắt Vi Tiểu Bảo mang theo một tia ưu sầu, không khỏi hỏi: "Vi huynh đệ có phải có chuyện phiền lòng không?"
Vi Tiểu Bảo do dự một chút, gọi tả hữu: "Các ngươi xuống trước đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ."
Tống Thanh Thư chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương thật sự có việc, thấy hắn trịnh trọng như vậy, không khỏi tò mò.
Tống đại ca, qua một đoạn thời gian, ta nói không chừng cũng sẽ bị phái đến phương bắc." Thấy hạ nhân đều lui xuống rồi, Vi Tiểu Bảo mặt mày ủ rũ nói.
"Phương bắc?" Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, hỏi: "Sơn Hải quan hay là Thịnh kinh thành?"
"Hoàng thượng vẫn đang đắn đo, chưa đưa ra quyết định cuối cùng," Vi Tiểu Bảo thở dài, "Có điều bất kể là đến đâu thì cũng rất hung hiểm."
"Hiện giờ hai nhà đều vẫn duy trì quan hệ ngoài mặt với triều đình, Vi huynh đệ túc trí đa mưu, ứng phó chắc cũng không có vấn đề." Tống Thanh Thư vội vàng an ủi, trong lòng thì lại lấy làm lạ: Hắn nói với ta những việc này làm gì?
Quả nhiên không bao lâu, Vi Tiểu Bảo tiếp tục nói: "Hai nhà đó thì ta không lo, chủ yếu là hang ổ của Thần Long giáo ở Liêu Đông thôi, lần trước ta đắc tội với lão ô quy kia, hắn chỉ hận không thể lột da, rút gân ta."
"Bên cạnh Vi huynh đệ có nhiều người hộ vệ, hắn có thể làm gì được chứ?" Tống Thanh Thư không cho là đúng, võ công của Hồng An Thông tuy cao, nhưng vẫn chưa đạt tới loại cảnh giới không coi hộ vệ ra gì.
"Ta cũng không phải là lo lắng cho bản thân, chủ yếu là lo ta rời kinh rồi, phòng vệ trong phủ trống trải, Thần Long giáo sẽ phái người tới gây bất lợi cho lão bà của ta." Vi Tiểu Bảo nói.
Nghĩ đến đêm đó mình mượn cớ say rượu chiếm tiện nghi của Song Nhi, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy khá ngượng ngùng, vội vàng nói: "Vi huynh đệ cứ yên tâm, chờ ta thành lập Niêm Can Xử rồi, sẽ phái thêm người tới âm thầm bảo hộ Song Nhi cô nương."
"Không chỉ có Song Nhi, " Vi Tiểu Bảo cười ngượng ngùng, quay đầu lại hô vào đối nội, "Đại lão bà, mau ra đây bái kiến Tống đại ca."
Nghe thấy 'Niêm Can Xử', Đa Long giật mình, lại không tiện hỏi nhiều, vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, à đúng rồi, ta đi xử lý thi thể của những thích khách này đã, ngày sau chúng ta sẽ thương nghị thêm."
"Đa đại nhân đi thong thả." Nhìn Đa Long rời đi, Tống Thanh Thư vội vàng xoay người đi về nhà mình.
Nghe Tống Thanh Thư kể lại, Hạ Thanh Thanh nhìn hắn với vẻ bất ngờ: "Sao chuyện gì tới tay ngươi cũng đều có thể giải quyết dễ dàng như vậy thế?"
"Ai bọn thế, ta rõ ràng là thúc thủ vô sách với ngươi mà." Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Hạ Thanh Thanh nhìn hắn, mặt ửng đỏ.
"Ồ." Lý Nguyên Chỉ ở bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi, giống như sợ lạnh vậy, hai tay ôm vai, ra sức rung người, "Các ngươi có thể đừng buồn nôn như vậy không, trong phòng còn có trẻ con mà."
Nhìn Hạ Thanh Thanh quẫn bách lui sang một bên, Tống Thanh Thư tức giận lườm Lý Nguyên Chỉ một cái: "Ngươi mà tính là trẻ con à, rõ ràng đã tới tuổi lập gia đình rồi, chỗ nên to cũng đã to rồi..."
Tuy Lý Nguyên Chỉ nũng nịu yểu điệu, nhưng từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, làm việc tùy hứng không sợ trời không sợ đất, có điều lần này đụng phải Tống Thanh Thư cuối cùng cũng gặp khắc tinh, nghe thấy những lời lỗ mãng của hắn, mặt ửng đỏ, "Không nghe ngươi nói bậy nữa..."
Vất vả lắm mới tới thời khắc kích động lòng người buổi tối, Tống Thanh Thư còn chưa kịp mở miệng đã bị hai nàng đuổi ra ngoài, thì ra do có người khác ở đây, Hạ Thanh Thanh cố kỵ thân phận chồng mới chết của mình, nói gì cũng chịu ở cùng phòng với hắn; Lý Nguyên Chỉ càng không cần phải nói, ánh mắt nhìn hắn như nhìn sài lang, khiến Tống Thanh Thư rất bi thương.
Vừa ra khỏi phòng, một thị vệ chạy đến trước mặt bẩm báo: "Tống đại nhân, Vi tước gia mời ngài tới phủ dự tiệc."
May mà thị vệ trong cung luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ thấy phải thứ không nên thấy rồi bị diệt khẩu.
Thị vệ này vào sân cũng cúi đầu nhìn đất, không dám nhìn vào trong phòng, Tống Thanh Thư bất động thanh sắc đóng cửa phòng lại, nghi hoặc hỏi: "Nhưng hiện giờ cửa cung không phải cấm người ta ra vào sao?"
Thị vệ đáp: "Vi tước gia có lệnh bài được hoàng đế đặc biệt ban cho, có thể tự do ra vào hoàng cung, hơn nữa Tống đại nhân cũng không phải người ngoài, tất nhiên không thành vấn đề."
"Vậy tốt." Tống Thanh Thư đang lo buổi tối không có chỗ để đi, thế là vui vẻ cùng hắn ra khỏi cung.
"Tống đại ca, tiểu đệ biết ngươi hôm nay vừa về, cố ý mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi đây." Vi Tiểu Bảo từ xa đã chạy ra đón.
"Vi huynh đệ khách khí rồi." Trong lòng không khỏi ấm áp trong lòng, thầm nghĩ Vi Tiểu Bảo đối đãi với bằng hữu cũng rất nhiệt tình.
Rượu quá ba tuần, Tống Thanh Thư thấy trong ánh mắt Vi Tiểu Bảo mang theo một tia ưu sầu, không khỏi hỏi: "Vi huynh đệ có phải có chuyện phiền lòng không?"
Vi Tiểu Bảo do dự một chút, gọi tả hữu: "Các ngươi xuống trước đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ."
Tống Thanh Thư chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương thật sự có việc, thấy hắn trịnh trọng như vậy, không khỏi tò mò.
Tống đại ca, qua một đoạn thời gian, ta nói không chừng cũng sẽ bị phái đến phương bắc." Thấy hạ nhân đều lui xuống rồi, Vi Tiểu Bảo mặt mày ủ rũ nói.
"Phương bắc?" Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, hỏi: "Sơn Hải quan hay là Thịnh kinh thành?"
"Hoàng thượng vẫn đang đắn đo, chưa đưa ra quyết định cuối cùng," Vi Tiểu Bảo thở dài, "Có điều bất kể là đến đâu thì cũng rất hung hiểm."
"Hiện giờ hai nhà đều vẫn duy trì quan hệ ngoài mặt với triều đình, Vi huynh đệ túc trí đa mưu, ứng phó chắc cũng không có vấn đề." Tống Thanh Thư vội vàng an ủi, trong lòng thì lại lấy làm lạ: Hắn nói với ta những việc này làm gì?
Quả nhiên không bao lâu, Vi Tiểu Bảo tiếp tục nói: "Hai nhà đó thì ta không lo, chủ yếu là hang ổ của Thần Long giáo ở Liêu Đông thôi, lần trước ta đắc tội với lão ô quy kia, hắn chỉ hận không thể lột da, rút gân ta."
"Bên cạnh Vi huynh đệ có nhiều người hộ vệ, hắn có thể làm gì được chứ?" Tống Thanh Thư không cho là đúng, võ công của Hồng An Thông tuy cao, nhưng vẫn chưa đạt tới loại cảnh giới không coi hộ vệ ra gì.
"Ta cũng không phải là lo lắng cho bản thân, chủ yếu là lo ta rời kinh rồi, phòng vệ trong phủ trống trải, Thần Long giáo sẽ phái người tới gây bất lợi cho lão bà của ta." Vi Tiểu Bảo nói.
Nghĩ đến đêm đó mình mượn cớ say rượu chiếm tiện nghi của Song Nhi, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy khá ngượng ngùng, vội vàng nói: "Vi huynh đệ cứ yên tâm, chờ ta thành lập Niêm Can Xử rồi, sẽ phái thêm người tới âm thầm bảo hộ Song Nhi cô nương."
"Không chỉ có Song Nhi, " Vi Tiểu Bảo cười ngượng ngùng, quay đầu lại hô vào đối nội, "Đại lão bà, mau ra đây bái kiến Tống đại ca."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.