Cao Thủ Thâu Hương

Chương 135: Lưỡng Bại Câu Thương (2)

Lục Như Hòa Thượng

24/05/2020

Huyết Đao lão tổ thấy đối phương nhảy ra tới một người võ công không kém gì người của mình, trong lòng biết không ổn, vội vã dẫn theo Vi Tiểu Bảo bỏ chạy.

"Thì ra là Trần tổng đà chủ của Thiên Địa Hội, hôm nay có chuyện quan trọng trong người, ngày khác tất khi lĩnh giáo các hạ." Nhìn Viên Thừa Chí trọng thương, Hồng An Thông nghĩ thầm mục đích đã đạt được, không hề ham chiến, xoay người bỏ đi.

Tang Kết che đại huyệt trên cánh tay, cũng thất tha thất thểu chạy đi, hắn cố kỵ bản thân mình bị thương nặng, sợ bị hai tên tà đạo khác ngón tay cái nhân lúc mà vào, bởi vậy không dám đi cùng một phương hướng với bọn họ.

Trần Cận Nam thấy Viên Thừa Chí bị thương, cũng không có tâm tư ngăn cản, vội vã đi tới bên cạnh Viên Thừa Chí trợ hắn chữa thương.

"Cảm ơn Trần tổng đà chủ, hiện tại ta đã không trở ngại, điều dưỡng vài ngày là tốt rồi, chỉ là đáng tiếc Vi Tiểu Bảo lại bị bọn họ bắt." Viên Thừa Chí nghĩ mà sợ không ngớt, vừa rồi nếu không phải Trần Cận Nam ngăn trở Hồng An Thông đánh lén, bản thân mình trúng Đại Thủ Ấn của Tang Kết còn chưa kịp hồi phục, thật đúng là có thể nuốt hận tại chỗ. Mấy người cao thủ tà phái này thờ phụng cường giả vi tôn, nội bộ đấu tranh kịch liệt, bọn họ có thể vững vàng đứng ở đỉnh cao nhất của môn phái, nhãn lực cùng với năng lực nắm chắc thời cơ thật không thể khinh thường.

"Viên huynh đệ là bởi vì cố kỵ tính mệnh tiểu đồ, mới bị đối phương ám toán, Trần mỗ làm sao mở mắt nhìn ngươi rơi vào hiểm địa, " Trần Cận Nam thu hồi chân khí, đứng lên nói, "Nếu Viên huynh đệ đã không trở ngại, Trần mỗ còn muốn đi cứu tiểu đồ, sau này sẽ đến Sơn Đông."

Xa xa Tống Thanh Thư nhìn hai bên một hồi ác chiến, quay đầu qua nhìn một người binh sĩ Kim Xà Doanh bên cạnh hắn mỉm cười: "Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi thiên phú dị bẩm, cốt cách kinh kỳ, nghĩ đến là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm thấy, chổ của ta có một đại phú quý tặng cho ngươi. . ."

Người binh sĩ kia đang định quay đầu mắng hắn một phen, vậy mà vừa nhìn vào con mắt của Tống Thanh Thư, trong đầu mê muội, chỉ cảm thấy con mắt của đối phương tựa hồ là một hố đen vô tận, không tự chủ được đi về phía hắn.

"Tiểu huynh đệ, vận khí ngón tay, điểm một chút huyệt Kiên Tỉnh của ta. . ." Lời nói của Tống Thanh Thư tràn ngập ma lực.

Thì ra hắn tuy rằng điều động chân khí dựa theo phương pháp của Cửu Âm Chân Kinh không ngừng trùng huyệt, nhưng bởi vì toàn thân hắn bị mấy người tuyệt đỉnh cao thủ đồng thời điểm huyệt, một chốc căn bản không có cách nào giải, thấy hai bên đại chiến cách đó không xa không rãnh chú ý tới bên này, biết tận dụng thời cơ, vội vã vận 'Di Hồn Đại Pháp', mượn ngoại lực của một sĩ binh giải huyệt đạo của toàn thân.

Huyệt đạo vừa giải ra, Tống Thanh Thư vận khí chấn động, đem sợi dây buộc ở trên người chấn nứt ra từng khúc, phóng lên cao, hét lên một câu: "Mấy ngày trước ban tặng, hôm nay vốn xin trả gấp bội, nhưng nể mặt của U U cô nương, ngày hôm nay ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, buông tha họ Viên một mạng."

Một tiếng cười dài, Tống Thanh Thư lắc mình biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.



Trần Cận Nam sắc mặt đại biến nhìn phương hướng biến mất của Tống Thanh Thư: "Người thanh niên này nội lực cao, thật sự là thế gian hiếm thấy."

Viên Thừa Chí cũng kinh sợ không ngớt, nghĩ thầm ngày khác trước bị ba quái vây công, bị trọng thương như vậy, không ngờ rằng nhanh như vậy thì khôi phục lại, hoàn toàn nhìn không ra hình dạng bị thương, đổi lại là bản thân mình, ít nhất cũng muốn tĩnh dưỡng một hai tháng.

Thì ra Cửu Âm Chân Kinh và Thần Chiếu Kinh đều là công phu chữa thương nhất đẳng trong thiên hạ, cửu âm chủ nội thương, thần chiếu tục kinh cốt, phối hợp thiên y vô phùng, bởi vậy mới tạo nên năng lực khôi phục kinh người của Tống Thanh Thư.

Lại nói Huyết Đao lão tổ khiêng Vi Tiểu Bảo một đường bỏ chạy, tự giác đã thoát ly nguy hiểm, vội vã buông hắn xuống, thở hổn hển nghỉ ngơi.

"Vị lão tổ cái gì ơi?" Nhìn đối phương ngồi dưới đất đả tọa, Vi Tiểu Bảo thử dùng tay nhỏ chọt chọt lão.

"Có rắm nhanh thả." Huyết Đao lão tổ cũng không có mở mắt ra, chỉ là hết sức chăm chú vận hành Huyết Đao Kinh.

"Hừ, vốn định đem một món đại phú quý cho ngươi, ngươi đã không có hứng thú, quên đi." Vi Tiểu Bảo xoay người sang chỗ khác, miệng lẩm bẩm, lại có thể khiến cho đối phương nghe được.

"Cái phú quý gì?" Huyết Đao lão tổ quả nhiên mở mắt, hắc hắc cười nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn lấy bạc ngươi tham ô được để chuộc thân sao?"

"Phi! Ta cũng không phải cô nương của Lệ Xuân Viện, muốn chuộc thân cái gì, " Vi Tiểu Bảo khinh bỉ nhìn lão một cái, "Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi đem ta bắt quay về Mông Cổ để gặp thất vương tử cái gì, tuy rằng hơn cao minh hơn so với mở mắt nhìn người khác đem ta giết, nhưng không chiếm được lợi ích lớn nhất, cùng lắm thì đối phương phong cho ngươi một tướng quân không chính hiệu."

"Hừ! Tướng quân có cái gì không tốt sao?" Huyết Đao lão tổ lạnh lùng nhìn hắn một cái.

"Hắc, ta nói cũng một phú quý có thể khiến cho ngươi được phong hầu." Trong ánh mắt Vi Tiểu Bảo tràn ngập quang mang giả dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Thủ Thâu Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook