Chương 160: Phương pháp tất thắng (1)
Lục Như Hòa Thượng
24/05/2020
Ngọc Hoàng đỉnh trên Thái Sơn, chưởng môn phái Thái Sơn Thiên Môn đạo nhân nhìn chưởng môn các phái đường xa mà đến, nội tâm cực kỳ kích động, không khỏi nói: "Phái Thái Sơn ta lần này gặp đại nạn, lại có thể được các vị đồng đạo võ lâm tương trợ, Thiên môn vô cùng cảm kích."
"Thiên Môn đạo trưởng khách khí, Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta đồng khí liên chi, một phái gặp nạn, bốn phái khác cứu giúp, không phải chỉ là ngoài miệng nói một chút." Chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền đứng lên nói.
"Tả minh chủ nói rất đúng, bây giờ hoàng đế Mãn Thanh Khang Hi mạo hiểm lớn, nhấc lên tinh phong huyết vũ chốn võ lâm, ta thân là người trong võ lâm, tất nhiên phải cùng chiến đấu tới cùng." Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn cũng lập tức lên tiếng.
"A di đà Phật, " Phương Chính đại sư tuyên một tiếng phật hiệu, "Hoàng đế Mãn Thanh lần này huyết tẩy võ lâm, thật sự là sát nghiệt quá nặng, Huyền Từ sư huynh đặc phái lão nạp đến đây tương trợ, hy vọng có thể hóa giải một trường hạo kiếp của võ lâm."
" Trương chân nhân của bản phái nghe nói lần này trong Thanh đình có một cao thủ trẻ tuổi, tựa như cùng tên với đệ tử bản phái Tống Thanh Thư, đặc biệt khiển bần đạo tới tìm hiểu." Người nói là quan chủ Chân Võ quan của Võ Đan Xung Hư đạo trưởng.
Một bên Tả Lãnh Thiền im lặng không nói, trong lòng suy nghĩ: Thiếu Lâm Võ Đan quả nhiên không hổ là thái sơn bắc đẩu trong chốn võ lâm, Phương Chính đại sư chỉ là một trong Thập Đại phương trượng của Thiếu Lâm tự, võ công cũng đã trên ta, không biết võ công của trụ trì Huyền Từ ra sao? Xung Hư đạo trưởng chỉ xếp hạng hai trong năm quan chủ của phái Võ Đang, võ công cũng không dưới ta, như vậy tính ra, mấy người thân truyền đệ tử trong Tử Tiêu Cung của Trương Tam Phong, sợ rằng võ công càng cao. . .
"Có thể được Thiếu Lâm Võ Đan viện thủ, hơn nữa Ngũ Nhạc kiếm phái đồng môn tương trợ, phái Thái Sơn ta có thể nói không lo." Thiên Môn an lòng, trước đó vẫn lo lắng chuyện diệt phái, lo lắng mình trở thành tội nhân thiên cổ của phái Thái Sơn, ngày hôm nay rốt cục trầm tĩnh lại.
"Bất quá đối phương mang theo mấy ngàn binh mã, chúng tôi dùng thủ đoạn giang hồ chống đỡ, đúng là không khôn ngoan." Nhạc Bất Quần rất nhanh ý thức được vấn đề.
Thiên Môn đạo nhân cười ha ha: "Các vị không cần lo lắng, bần đạo mấy ngày trước đó đã cầu cứu một vị đại anh hùng, đối phương đáp ứng giúp chúng ta đối phó binh sĩ Mãn Thanh."
Phương Chính đại sư trong lòng khẽ động, nói: "Chẳng lẽ là Kim Xà Vương Viên Thừa Chí gần mấy năm qua phát triển thanh thế tại Sơn Đông?"
"Chính là người này!" Thiên Môn đạo nhân vuốt chòm râu của mình, cười nói: "Kim Xà Vương mấy lần đánh bại thanh quân, có uy vọng cực cao tại võ lâm Sơn Đông, hơn nữa hắn cũng đáp ứng sẽ tự mình đến đây một mình đón đầu thống kích của Thanh quân."
"Như vậy rất tốt, " Mạc Đại tiên sinh của Hành Sơn cũng mở miệng nói, "Đã nghe Kim Xà Vương Viên Thừa Chí không chỉ có thao lược xuất chúng, ngay cả võ công cũng là số một số hai trong thiên hạ, có hắn tương trợ, Mãn Thanh Thát Tử lần này sợ rằng muốn đại bại mà quay về."
"Thiện tai thiện tai, hai quân giao chiến nhất định tử thương vô số, bần ni kiến nghị dùng phương pháp giang hồ phân ra cao thấp? Tránh cho thương vong vô tội." Định Tĩnh sư thái của Hằng Sơn mặt lộ vẻ không đành lòng.
"Không sai, chúng tôi có thể dùng thế uy hiếp, khiến cho đối phương dùng phương pháp giang hồ so đấu với chúng ta." Nội bộ phái Thái Sơn sớm có tham khảo đối với cái này, các vị sư thúc bá chữ lót Ngọc đều cho rằng nếu như lần này khiến cho Mãn Thanh tổn thương quá thảm trọng, nhất định sẽ nghênh đón trả thù càng thêm thảm liệt của Khang Hi hoàng đế, mà phái Thái Sơn không có khả năng mỗi lần đều có thể nhờ Viên Thừa Chí cùng với các môn các phái hỗ trợ, vì vậy nhất trí quyết định dùng phương pháp giang hồ định thắng thua, Thiên Môn đạo nhân tuy rằng trong lòng không vui ý, bất quá cũng không cách nào thay đổi ý kiến của mọi người.
. . .
Đoàn người Vi Tiểu Bảo đến gần Thái Sơn, hạ trại xong, liền có sĩ tốt tới bẩm báo thu được chiến thuật phái Thái Sơn truyền đến.
"Ồ!" Vi Tiểu Bảo nhất thời tinh thần tỉnh táo, một đường đi tới, các môn các phái đều là bị động chịu đòn, như cha mẹ chết, vẫn là lần đầu tiên đụng phải có người dám nghênh chiến chính diện, lập tức hứng thú: " Trên thư viết cái gì?"
"Đối phương hẹn chúng ta với quy củ giang hồ luận võ định thắng bại, ba chiến hai thắng, nếu là phái Thái Sơn thắng, Đại Thanh quốc chúng ta không bao giờ có thể tới làm khó dễ bọn họ, nếu chúng ta thắng, phái Thái Sơn tự nhiên tiếp thu sắc phong của hoàng thượng." Đa Long tiếp nhận chiến thư nhìn vài lần, giải thích nói.
"Thiên Môn đạo trưởng khách khí, Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta đồng khí liên chi, một phái gặp nạn, bốn phái khác cứu giúp, không phải chỉ là ngoài miệng nói một chút." Chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền đứng lên nói.
"Tả minh chủ nói rất đúng, bây giờ hoàng đế Mãn Thanh Khang Hi mạo hiểm lớn, nhấc lên tinh phong huyết vũ chốn võ lâm, ta thân là người trong võ lâm, tất nhiên phải cùng chiến đấu tới cùng." Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn cũng lập tức lên tiếng.
"A di đà Phật, " Phương Chính đại sư tuyên một tiếng phật hiệu, "Hoàng đế Mãn Thanh lần này huyết tẩy võ lâm, thật sự là sát nghiệt quá nặng, Huyền Từ sư huynh đặc phái lão nạp đến đây tương trợ, hy vọng có thể hóa giải một trường hạo kiếp của võ lâm."
" Trương chân nhân của bản phái nghe nói lần này trong Thanh đình có một cao thủ trẻ tuổi, tựa như cùng tên với đệ tử bản phái Tống Thanh Thư, đặc biệt khiển bần đạo tới tìm hiểu." Người nói là quan chủ Chân Võ quan của Võ Đan Xung Hư đạo trưởng.
Một bên Tả Lãnh Thiền im lặng không nói, trong lòng suy nghĩ: Thiếu Lâm Võ Đan quả nhiên không hổ là thái sơn bắc đẩu trong chốn võ lâm, Phương Chính đại sư chỉ là một trong Thập Đại phương trượng của Thiếu Lâm tự, võ công cũng đã trên ta, không biết võ công của trụ trì Huyền Từ ra sao? Xung Hư đạo trưởng chỉ xếp hạng hai trong năm quan chủ của phái Võ Đang, võ công cũng không dưới ta, như vậy tính ra, mấy người thân truyền đệ tử trong Tử Tiêu Cung của Trương Tam Phong, sợ rằng võ công càng cao. . .
"Có thể được Thiếu Lâm Võ Đan viện thủ, hơn nữa Ngũ Nhạc kiếm phái đồng môn tương trợ, phái Thái Sơn ta có thể nói không lo." Thiên Môn an lòng, trước đó vẫn lo lắng chuyện diệt phái, lo lắng mình trở thành tội nhân thiên cổ của phái Thái Sơn, ngày hôm nay rốt cục trầm tĩnh lại.
"Bất quá đối phương mang theo mấy ngàn binh mã, chúng tôi dùng thủ đoạn giang hồ chống đỡ, đúng là không khôn ngoan." Nhạc Bất Quần rất nhanh ý thức được vấn đề.
Thiên Môn đạo nhân cười ha ha: "Các vị không cần lo lắng, bần đạo mấy ngày trước đó đã cầu cứu một vị đại anh hùng, đối phương đáp ứng giúp chúng ta đối phó binh sĩ Mãn Thanh."
Phương Chính đại sư trong lòng khẽ động, nói: "Chẳng lẽ là Kim Xà Vương Viên Thừa Chí gần mấy năm qua phát triển thanh thế tại Sơn Đông?"
"Chính là người này!" Thiên Môn đạo nhân vuốt chòm râu của mình, cười nói: "Kim Xà Vương mấy lần đánh bại thanh quân, có uy vọng cực cao tại võ lâm Sơn Đông, hơn nữa hắn cũng đáp ứng sẽ tự mình đến đây một mình đón đầu thống kích của Thanh quân."
"Như vậy rất tốt, " Mạc Đại tiên sinh của Hành Sơn cũng mở miệng nói, "Đã nghe Kim Xà Vương Viên Thừa Chí không chỉ có thao lược xuất chúng, ngay cả võ công cũng là số một số hai trong thiên hạ, có hắn tương trợ, Mãn Thanh Thát Tử lần này sợ rằng muốn đại bại mà quay về."
"Thiện tai thiện tai, hai quân giao chiến nhất định tử thương vô số, bần ni kiến nghị dùng phương pháp giang hồ phân ra cao thấp? Tránh cho thương vong vô tội." Định Tĩnh sư thái của Hằng Sơn mặt lộ vẻ không đành lòng.
"Không sai, chúng tôi có thể dùng thế uy hiếp, khiến cho đối phương dùng phương pháp giang hồ so đấu với chúng ta." Nội bộ phái Thái Sơn sớm có tham khảo đối với cái này, các vị sư thúc bá chữ lót Ngọc đều cho rằng nếu như lần này khiến cho Mãn Thanh tổn thương quá thảm trọng, nhất định sẽ nghênh đón trả thù càng thêm thảm liệt của Khang Hi hoàng đế, mà phái Thái Sơn không có khả năng mỗi lần đều có thể nhờ Viên Thừa Chí cùng với các môn các phái hỗ trợ, vì vậy nhất trí quyết định dùng phương pháp giang hồ định thắng thua, Thiên Môn đạo nhân tuy rằng trong lòng không vui ý, bất quá cũng không cách nào thay đổi ý kiến của mọi người.
. . .
Đoàn người Vi Tiểu Bảo đến gần Thái Sơn, hạ trại xong, liền có sĩ tốt tới bẩm báo thu được chiến thuật phái Thái Sơn truyền đến.
"Ồ!" Vi Tiểu Bảo nhất thời tinh thần tỉnh táo, một đường đi tới, các môn các phái đều là bị động chịu đòn, như cha mẹ chết, vẫn là lần đầu tiên đụng phải có người dám nghênh chiến chính diện, lập tức hứng thú: " Trên thư viết cái gì?"
"Đối phương hẹn chúng ta với quy củ giang hồ luận võ định thắng bại, ba chiến hai thắng, nếu là phái Thái Sơn thắng, Đại Thanh quốc chúng ta không bao giờ có thể tới làm khó dễ bọn họ, nếu chúng ta thắng, phái Thái Sơn tự nhiên tiếp thu sắc phong của hoàng thượng." Đa Long tiếp nhận chiến thư nhìn vài lần, giải thích nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.