Chương 215: Thiếp thân tàng bảo (2)
Lục Như Hòa Thượng
26/11/2020
Đang muốn xoay người bước đi, Tống Thanh Thư đột nhiên trong lòng khẽ động, nhìn một căn phòng xa xa, dưới ánh nến trong phòng, sau cửa sổ loáng thoáng một bóng người, trong lòng biết đó là phòng ngủ của Vi Tiểu Bảo, do dự một chút, dưới chân phát lực, giậm mạnh một cái, bay lên nóc phòng ngủ.
Nhẹ nhàng lật ngói mái nhà, nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói một nam một nữ, Tống Thanh Thư cẩn thận nhìn xuống.
"Song Nhi, ngươi hôm nay vì sao không ra gặp Tống đại ca?" Vi Tiểu Bảo hỏi.
"Thân thể ta có chút không thoải mái, nghĩ đến dù sao cũng có Phương cô nương tiếp khách rồi, thế nên lười không muốn ra." Song Nhi thỏ thẻ nói, trong lòng lại nhớ tới đêm đó bị Tống Thanh Thư ăn đậu hủ, trong lòng tức giận, không muốn gặp hắn nữa, đương nhiên lý do này không thể nói rõ với Tiểu Bảo.
"Song Nhi của ta không ngờ lại biết ghen," Vi Tiểu Bảo giả vờ kinh ngạc nói, "Nào nào nào, để vi phu kiểm tra xem rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào." Nói xong vươn tay ra làm bộ muốn cởi quần áo Song Nhi.
"Ối!" Song Nhi hoa dung thất sắc, vội vàng né tránh, đáng tiếc là vẫn chậm một bước, áo khoác lập tức đã bị Vi Tiểu Bảo kéo xuống, để lộ ra bờ vai trắng ngần mượn mà.
Nhìn thấy hai người vui vẻ trong khuê phòng, Tống Thanh Thư theo bản năng quay đầu đi, trong lòng tiếc nuối vạn phần: Nếu là một người lại thì cũng thôi, thế nhưng quan hệ của Vi Tiểu Bảo và ta cũng không tệ lắm, không tiện xuống tay.
Đang muốn mang theo tiếc nuối rời đi, Tống Thanh Thư đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, nhớ tới hình ảnh ánh lên vừa rồi, vội vàng quay đầu lại cẩn thận quan sát bên trong.
Hai tay Song Nhi ôm chặt nội y, không ngừng tránh né hai cái tay hư đốn của Vi Tiểu Bảo, da thịt mềm nhẵn như sữa dê như ẩn như hiện trong màn.
Có điều đây không phải là mấu chốt, hai mắt Tống Thanh Thư tập trung, thấy rõ trên áo Song Nhi giống như thêu một đồ án phức tạp, nếu không phải nội công của hắn hiện giờ rất tinh thuần, ánh mắt sắc bén tới cực điểm thì chỉ sợ sẽ cho rằng là hoa thê bình thường, sao có thể thấy được bên trên thêu một tấm bản đồ.
Quả nhiên, Song Nhi mở miệng nói: "Tiểu Bảo, đừng làm loạn, ngươi không sợ làm rách...thứ thêu trên áo à."
"Ta rất yên tâm với tay nghề của Song Nhi, hơn nữa, đây là dùng sợi tơ vàng để thêu, không dễ rách đâu." Vi Tiểu Bảo càng nói càng đắc ý, "Hải con rùa đen, lão yêu lão yêu Thái Hậu, Thần Long giáo... Đều đang tìm Tứ Thập Nhị Chương kinh, nào biết ta đã sớm trộm đổi bản đồ, thêu trên nội y của Song Nhi. Điều đáng tiếc duy nhất là thiếu hai bản của Ngô Tam Quế và Bảo thân vương."
Vỗ hai cái tay muốn làm loạn trên người mình, Song Nhi gắt: "Nếu ngày nào đó ta bỏ trốn với một lang quân tuấn tú thì ngươi muốn khóc cũng không kịp đâu."
"Nếu là đặt trên người bà nương Phương Di đó thì thật sự là có khả năng này." Vi Tiểu Bảo cười hắc hắc, "Có điều cho dù tất cả người trong thiên hạ đều phản bội ta, hảo Song Nhi của ta khẳng định vẫn sẽ đứng ở bên cạnh ta, ta tất nhiên yên tâm. . ."
"Chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt người ta thôi..." Song Nhi thẹn thùng vô hạn, chỉ cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Thấy hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình, không nói tin tức có ý nghĩa gì nữa, Tống Thanh Thư vội vàng tung người nhảy lên, ra khỏi Tử Tước phủ.
"Lúc này cướp bản đồ trên người Song Nhi thì dễ như trở bàn tay thôi, có điều tất nhiên sẽ đả thảo kinh xà," Tống Thanh Thư trên đường hồi cung, trong lòng thầm cân nhắc quan hệ lợi hại, "Lấy sớm hay muộn cũng chẳng khác gì nhau ca, rồi nếu hiện tại động thủ, phá đi nội dung quen thuộc của câu chuyện, ngược lại sẽ mất nhiều hơn được. Hai bản kinh thư còn lại một quyển ở chỗ Ngô Tam Quế, một quyển ở chỗ Bảo thân vương, mình chỉ sợ rất khó lấy được, như vậy đoạt bản đồ của Song Nhi cũng vô dụng. . .Chẳng thà đợi Vi Tiểu Bảo mặt khác hai bản kinh thư còn lại mình hẵng hạ thủ."
Hạ quyết tâm, Tống Thanh Thư cuối cùng buông bỏ được hòn đá lớn trong lòng, mặt mày tươi cười đi về phía hoàng cung.
Nhẹ nhàng lật ngói mái nhà, nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói một nam một nữ, Tống Thanh Thư cẩn thận nhìn xuống.
"Song Nhi, ngươi hôm nay vì sao không ra gặp Tống đại ca?" Vi Tiểu Bảo hỏi.
"Thân thể ta có chút không thoải mái, nghĩ đến dù sao cũng có Phương cô nương tiếp khách rồi, thế nên lười không muốn ra." Song Nhi thỏ thẻ nói, trong lòng lại nhớ tới đêm đó bị Tống Thanh Thư ăn đậu hủ, trong lòng tức giận, không muốn gặp hắn nữa, đương nhiên lý do này không thể nói rõ với Tiểu Bảo.
"Song Nhi của ta không ngờ lại biết ghen," Vi Tiểu Bảo giả vờ kinh ngạc nói, "Nào nào nào, để vi phu kiểm tra xem rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào." Nói xong vươn tay ra làm bộ muốn cởi quần áo Song Nhi.
"Ối!" Song Nhi hoa dung thất sắc, vội vàng né tránh, đáng tiếc là vẫn chậm một bước, áo khoác lập tức đã bị Vi Tiểu Bảo kéo xuống, để lộ ra bờ vai trắng ngần mượn mà.
Nhìn thấy hai người vui vẻ trong khuê phòng, Tống Thanh Thư theo bản năng quay đầu đi, trong lòng tiếc nuối vạn phần: Nếu là một người lại thì cũng thôi, thế nhưng quan hệ của Vi Tiểu Bảo và ta cũng không tệ lắm, không tiện xuống tay.
Đang muốn mang theo tiếc nuối rời đi, Tống Thanh Thư đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, nhớ tới hình ảnh ánh lên vừa rồi, vội vàng quay đầu lại cẩn thận quan sát bên trong.
Hai tay Song Nhi ôm chặt nội y, không ngừng tránh né hai cái tay hư đốn của Vi Tiểu Bảo, da thịt mềm nhẵn như sữa dê như ẩn như hiện trong màn.
Có điều đây không phải là mấu chốt, hai mắt Tống Thanh Thư tập trung, thấy rõ trên áo Song Nhi giống như thêu một đồ án phức tạp, nếu không phải nội công của hắn hiện giờ rất tinh thuần, ánh mắt sắc bén tới cực điểm thì chỉ sợ sẽ cho rằng là hoa thê bình thường, sao có thể thấy được bên trên thêu một tấm bản đồ.
Quả nhiên, Song Nhi mở miệng nói: "Tiểu Bảo, đừng làm loạn, ngươi không sợ làm rách...thứ thêu trên áo à."
"Ta rất yên tâm với tay nghề của Song Nhi, hơn nữa, đây là dùng sợi tơ vàng để thêu, không dễ rách đâu." Vi Tiểu Bảo càng nói càng đắc ý, "Hải con rùa đen, lão yêu lão yêu Thái Hậu, Thần Long giáo... Đều đang tìm Tứ Thập Nhị Chương kinh, nào biết ta đã sớm trộm đổi bản đồ, thêu trên nội y của Song Nhi. Điều đáng tiếc duy nhất là thiếu hai bản của Ngô Tam Quế và Bảo thân vương."
Vỗ hai cái tay muốn làm loạn trên người mình, Song Nhi gắt: "Nếu ngày nào đó ta bỏ trốn với một lang quân tuấn tú thì ngươi muốn khóc cũng không kịp đâu."
"Nếu là đặt trên người bà nương Phương Di đó thì thật sự là có khả năng này." Vi Tiểu Bảo cười hắc hắc, "Có điều cho dù tất cả người trong thiên hạ đều phản bội ta, hảo Song Nhi của ta khẳng định vẫn sẽ đứng ở bên cạnh ta, ta tất nhiên yên tâm. . ."
"Chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt người ta thôi..." Song Nhi thẹn thùng vô hạn, chỉ cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Thấy hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình, không nói tin tức có ý nghĩa gì nữa, Tống Thanh Thư vội vàng tung người nhảy lên, ra khỏi Tử Tước phủ.
"Lúc này cướp bản đồ trên người Song Nhi thì dễ như trở bàn tay thôi, có điều tất nhiên sẽ đả thảo kinh xà," Tống Thanh Thư trên đường hồi cung, trong lòng thầm cân nhắc quan hệ lợi hại, "Lấy sớm hay muộn cũng chẳng khác gì nhau ca, rồi nếu hiện tại động thủ, phá đi nội dung quen thuộc của câu chuyện, ngược lại sẽ mất nhiều hơn được. Hai bản kinh thư còn lại một quyển ở chỗ Ngô Tam Quế, một quyển ở chỗ Bảo thân vương, mình chỉ sợ rất khó lấy được, như vậy đoạt bản đồ của Song Nhi cũng vô dụng. . .Chẳng thà đợi Vi Tiểu Bảo mặt khác hai bản kinh thư còn lại mình hẵng hạ thủ."
Hạ quyết tâm, Tống Thanh Thư cuối cùng buông bỏ được hòn đá lớn trong lòng, mặt mày tươi cười đi về phía hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.