Chương 210: Vọng khí chi thuật (1)
Lục Như Hòa Thượng
26/11/2020
Sau khi một loại cảm giác thác loạn vớ vẩn, sau đó thì đến trong lòng mừng như điên, Tống Thanh Thư vội vàng nghiêm mặt nói: "Thần lĩnh chỉ!"
"Đúng rồi, nghe nói ngày mươi lăm tháng này, những người có võ công rất cao sẽ tới Tử Cấm thành quyết đấu với Đông Phương giáo chủ à?" Sắc mặt Khang Hi có chút khó coi.
"Hồi bẩm hoàng thượng, là cao thủ ẩn cư mấy chục năm của phái Hoa Sơn, được gọi là 'Thiên hạ đệ nhất kiếm' Kiếm Thánh Phong Thanh Dương, chỉ sợ là bởi vì chuyện lúc trước Đông Phương giáo chủ đánh chết Viên Thừa Chí, cao thủ phái Hoa Sơn." Tống Thanh Thư đáp.
"Thật sự coi hoàng cung của trẫm là giáo trường luận võ à!" Khang Hi da mặt giật giật, oán hận nói, "Ngày sau Đại Thanh nhất thống thiên hạ, trẫm nhất định phải khiến phái Hoa Sơn xóa sổ khỏi chốn võ lâm."
Nghe vậy Vi Tiểu Bảo lập tức nịnh nọt, Tống Thanh Thư cũng không dám nói gì thêm, nghĩ đến vạn nhất ngày sau lan truyền ra ngoài, Hạ Thanh Thanh kiểu gì cũng xé xác mình.
" Võ công của Phong Thanh Dương gì đó so với Đông Phương giáo chủ thì thế nào?" Sau một lúc lâu, Khang Hi đột nhiên hỏi.
"Cái này thì khó nói lắm, thắng bại năm năm." Tống Thanh Thư thấy sắc mặt Khang Hi trở nên khó coi, vội vàng nói, "Có điều Tử Cấm thành được coi là sân nhà của Đông Phương giáo chủ, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, cao thủ tranh chấp, thắng bại chỉ ở một đường, như vậy xem ra phần thắng của Đông Phương giáo chủ chắc cao hơn một chút."
Sắc mặt Khang Hi cuối cùng cũng dịu đi một chút, nói: "Theo thám tử hồi báo, hiện giờ trong kinh thành có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tới, để chứng kiến trận chiến có một không hai giữa hai cao thủ tuyệt thế, bọn họ khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp để trà trộn vào cung. Trong khoảng thời gian này Thanh Thư ngươi và Đa Long phụ trách an toàn trong hoàng cung, đừng cho kẻ lạ trà trộn vào cung, hoàng cung Đại Thanh ta không phải là cái chợ."
"Tuân chỉ!" Tống Thanh Thư sắc mặt đau khổ, thầm nghĩ như vậy mình chỉ sợ sẽ phải đắc tội với rất nhiều, nhân sĩ võ lâm, Khang Hi vì sao không dân chủ như hoàng đế trong truyện Lục Tiểu Phụng nhỉ, ân chuẩn cho một bộ phận nhân sĩ võ lâm vào cung đi... Đương nhiên đây chỉ là nghĩ thôi, đứng ở góc độ của Khang Hi, đích xác là không có lý do đồng ý cho nhân sĩ võ lâm tùy ý ra vào hoàng cung.
"Thanh Thư ngươi một đường bôn ba, cũng vất vả rồi, trước tiên xuống nghỉ ngơi đi đã." Khang Hi ôn nhu nói.
"Tạ ơn hoàng thượng!" Lúc gần đi Tống Thanh Thư nhìn lướt qua một góc tối của ngự thư phòng rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Thấy Tống Thanh Thư đã đóng cửa ngự thư phòng rồi, sắc mặt Khang Hi trầm xuống, hạ giọng hỏi: "Tiểu Bảo, đã điều tra rõ bối cảnh của Tống Thanh Thư chưa?"
"Nô tài đáng chết, bị mấy tên thích khách đó làm ẩu khiến cho thiếu chút nữa thì quên mất chính sự, " Vi Tiểu Bảo vội vàng nói, "Đã tra rồi, Tống Thanh Thư vốn là đệ tử thủ tịch đời thứ ba của Võ Đang, chỉ tiếc vì ngộ sát thất sư thúc Mạc Thanh Cốc, bị Võ Đang trục xuất khỏi sư môn. Về sau lại thành thân với chưởng môn Nga Mi Chu Chỉ Nhược, trên đại hội đồ sư của Thiếu Lâm tự bị sư thúc Du Liên Chu đánh thành trọng thương, nghe giang hồ đồn đại, hắn đã không cứu chữa được mà bỏ mình. Chỉ không ngờ hắn không chỉ không chết, võ công lại còn hơn xưa."
Khang Hi có chút đăm chiêu, không khỏi lộ vẻ tươi cười: "Ngộ sát sư thúc, bị Võ Đang vứt bỏ, chính đạo võ lâm không dung. Loạn thế hiện giờ, dùng người chỉ cần có tài là tiến cử, Tống Thanh Thư như vậy vừa hay để trẫm sử dụng."
Tống Thanh Thư ra khỏi ngự thư phòng không bao lâu, liền dừng chân, cười nói: "Lão tổ hôm nay hay quá, dễ dàng chế phục ba cao thủ nhất lưu giang hồ, vậy mà không bị bọn Đa Long nhìn ra sơ hở."
"Khụ khụ. . ." Rất nhanh một lão thái giám lưng còng xuất hiện ở phía sau, "Ta chỉ vào thời khắc mấu chốt dùng châm phong bế huyệt đạo của mấy người bọn họ, khiến người họ cứng đờ mà thôi."
Quay đầu lại nhìn lão nhân đã gần đất xa trời, giống như sắp chết này, Tống Thanh Thư nghi hoặc nói: "Lão tổ hôm nay vì sao lại có hứng thú hiện thân gặp mặt?"
Quỳ Hoa lão tổ ngẩng đầu nhìn về phía nam, thật lâu sau mới nói: "Người già rồi, có một số thứ không bỏ xuống được... Ta gần đây của chuyện phải về phương nam một chuyện, an nguy của tiểu hoàng đế đành phải dựa vào ngươi thôi, đám ngự tiền thị vệ đó võ công quá kém. Điều đáng tiếc Duy nhất chính là không thể thấy Đông Phương nha đầu với Phong tiểu tử đánh một trận. . ."
"Đúng rồi, nghe nói ngày mươi lăm tháng này, những người có võ công rất cao sẽ tới Tử Cấm thành quyết đấu với Đông Phương giáo chủ à?" Sắc mặt Khang Hi có chút khó coi.
"Hồi bẩm hoàng thượng, là cao thủ ẩn cư mấy chục năm của phái Hoa Sơn, được gọi là 'Thiên hạ đệ nhất kiếm' Kiếm Thánh Phong Thanh Dương, chỉ sợ là bởi vì chuyện lúc trước Đông Phương giáo chủ đánh chết Viên Thừa Chí, cao thủ phái Hoa Sơn." Tống Thanh Thư đáp.
"Thật sự coi hoàng cung của trẫm là giáo trường luận võ à!" Khang Hi da mặt giật giật, oán hận nói, "Ngày sau Đại Thanh nhất thống thiên hạ, trẫm nhất định phải khiến phái Hoa Sơn xóa sổ khỏi chốn võ lâm."
Nghe vậy Vi Tiểu Bảo lập tức nịnh nọt, Tống Thanh Thư cũng không dám nói gì thêm, nghĩ đến vạn nhất ngày sau lan truyền ra ngoài, Hạ Thanh Thanh kiểu gì cũng xé xác mình.
" Võ công của Phong Thanh Dương gì đó so với Đông Phương giáo chủ thì thế nào?" Sau một lúc lâu, Khang Hi đột nhiên hỏi.
"Cái này thì khó nói lắm, thắng bại năm năm." Tống Thanh Thư thấy sắc mặt Khang Hi trở nên khó coi, vội vàng nói, "Có điều Tử Cấm thành được coi là sân nhà của Đông Phương giáo chủ, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, cao thủ tranh chấp, thắng bại chỉ ở một đường, như vậy xem ra phần thắng của Đông Phương giáo chủ chắc cao hơn một chút."
Sắc mặt Khang Hi cuối cùng cũng dịu đi một chút, nói: "Theo thám tử hồi báo, hiện giờ trong kinh thành có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tới, để chứng kiến trận chiến có một không hai giữa hai cao thủ tuyệt thế, bọn họ khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp để trà trộn vào cung. Trong khoảng thời gian này Thanh Thư ngươi và Đa Long phụ trách an toàn trong hoàng cung, đừng cho kẻ lạ trà trộn vào cung, hoàng cung Đại Thanh ta không phải là cái chợ."
"Tuân chỉ!" Tống Thanh Thư sắc mặt đau khổ, thầm nghĩ như vậy mình chỉ sợ sẽ phải đắc tội với rất nhiều, nhân sĩ võ lâm, Khang Hi vì sao không dân chủ như hoàng đế trong truyện Lục Tiểu Phụng nhỉ, ân chuẩn cho một bộ phận nhân sĩ võ lâm vào cung đi... Đương nhiên đây chỉ là nghĩ thôi, đứng ở góc độ của Khang Hi, đích xác là không có lý do đồng ý cho nhân sĩ võ lâm tùy ý ra vào hoàng cung.
"Thanh Thư ngươi một đường bôn ba, cũng vất vả rồi, trước tiên xuống nghỉ ngơi đi đã." Khang Hi ôn nhu nói.
"Tạ ơn hoàng thượng!" Lúc gần đi Tống Thanh Thư nhìn lướt qua một góc tối của ngự thư phòng rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Thấy Tống Thanh Thư đã đóng cửa ngự thư phòng rồi, sắc mặt Khang Hi trầm xuống, hạ giọng hỏi: "Tiểu Bảo, đã điều tra rõ bối cảnh của Tống Thanh Thư chưa?"
"Nô tài đáng chết, bị mấy tên thích khách đó làm ẩu khiến cho thiếu chút nữa thì quên mất chính sự, " Vi Tiểu Bảo vội vàng nói, "Đã tra rồi, Tống Thanh Thư vốn là đệ tử thủ tịch đời thứ ba của Võ Đang, chỉ tiếc vì ngộ sát thất sư thúc Mạc Thanh Cốc, bị Võ Đang trục xuất khỏi sư môn. Về sau lại thành thân với chưởng môn Nga Mi Chu Chỉ Nhược, trên đại hội đồ sư của Thiếu Lâm tự bị sư thúc Du Liên Chu đánh thành trọng thương, nghe giang hồ đồn đại, hắn đã không cứu chữa được mà bỏ mình. Chỉ không ngờ hắn không chỉ không chết, võ công lại còn hơn xưa."
Khang Hi có chút đăm chiêu, không khỏi lộ vẻ tươi cười: "Ngộ sát sư thúc, bị Võ Đang vứt bỏ, chính đạo võ lâm không dung. Loạn thế hiện giờ, dùng người chỉ cần có tài là tiến cử, Tống Thanh Thư như vậy vừa hay để trẫm sử dụng."
Tống Thanh Thư ra khỏi ngự thư phòng không bao lâu, liền dừng chân, cười nói: "Lão tổ hôm nay hay quá, dễ dàng chế phục ba cao thủ nhất lưu giang hồ, vậy mà không bị bọn Đa Long nhìn ra sơ hở."
"Khụ khụ. . ." Rất nhanh một lão thái giám lưng còng xuất hiện ở phía sau, "Ta chỉ vào thời khắc mấu chốt dùng châm phong bế huyệt đạo của mấy người bọn họ, khiến người họ cứng đờ mà thôi."
Quay đầu lại nhìn lão nhân đã gần đất xa trời, giống như sắp chết này, Tống Thanh Thư nghi hoặc nói: "Lão tổ hôm nay vì sao lại có hứng thú hiện thân gặp mặt?"
Quỳ Hoa lão tổ ngẩng đầu nhìn về phía nam, thật lâu sau mới nói: "Người già rồi, có một số thứ không bỏ xuống được... Ta gần đây của chuyện phải về phương nam một chuyện, an nguy của tiểu hoàng đế đành phải dựa vào ngươi thôi, đám ngự tiền thị vệ đó võ công quá kém. Điều đáng tiếc Duy nhất chính là không thể thấy Đông Phương nha đầu với Phong tiểu tử đánh một trận. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.