Chương 724: “Anh không sao”.
Phong Hòa
19/11/2022
Ánh mắt Diệp Tinh cứng đờ, nghĩ tới cảm giác quen thuộc trên người Diệp Thiên, cậu ta càng cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Nếu người đó không phải anh cả, vì sao cậu ta lại có cảm giác quen thuộc với một người mình chưa từng gặp như vậy? Vì sao võ mạch này lại phản ứng khác thường?
Ánh mắt cậu ta run rẩy, cảm thấy không thể tin nổi.
Năm xưa cậu ta biết chuyện Diệp Thiên bị Diệp Sơn xem là căn nguyên tai họa của nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long tự tay phế bỏ võ công, vứt vào núi sâu, cậu ta đã náo loạn một thời gian dài.
Cho dù lúc đó cậu ta chỉ mới tám tuổi rưỡi, nhưng cũng hiểu rõ một đứa trẻ mười tuổi mất đi mọi thứ, bị ném vào núi sâu sẽ tuyệt vọng thế nào. Trong tình huống đó, khả năng sống sót chỉ có một phần mười nghìn, có thể nói là thấp hơn cả kì tích.
Thế mà bây giờ Diệp Thiên lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu ta?
Cậu ta ôm ngực, cơn đau lại mãnh liệt hơn gấp mấy lần, nhưng cũng không bằng sự chấn động trong lòng cậu ta.
“Nếu đã là anh cả, vì sao anh không nhận mình? Lẽ nào anh không nhận ra mình?”.
“Hay là mình nghĩ nhiều rồi, mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi?”.
Cậu ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được đáp án. Chốc lát sau, cậu ta đứng dậy, muốn trở về kí túc xá tìm thanh niên kia hỏi cho rõ ràng, nhưng đúng lúc đó một hương thơm ập tới, Hoa Lộng Ảnh đã đứng trước mặt cậu ta.
Thấy sắc mặt Diệp Tinh hơi xấu, Hoa Lộng Ảnh thắc mắc hỏi: “Anh sao vậy?”.
Diệp Tinh hơi sững lại, lập tức lắc đầu, nở nụ cười.
“Anh không sao”.
Cậu ta vốn muốn nói ra chuyện có lẽ mình đã gặp được Diệp Thiên, nhưng nghĩ tới tình cảm của Hoa Lộng Ảnh đối với Diệp Thiên, và cả chuyện tháng sau cậu ta sẽ đính hôn với Hoa Lộng Ảnh, cậu ta chợt do dự.
Một khi để Hoa Lộng Ảnh biết Diệp Thiên còn sống, Hoa Lộng Ảnh sẽ ngoan ngoãn đính hôn với cậu ta theo sự sắp xếp của nhà họ Hoa sao? Liệu cô có rời khỏi cậu ta, trở về bên cạnh Diệp Thiên không?
Hoa Lộng Ảnh thấy Diệp Tinh không muốn nói cũng không hỏi tiếp. Hai người sóng vai nhau ra khỏi trường, xứng đôi vừa lứa. Mọi người nhìn thấy cặp trai tài gái sắc này đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, dùng ánh mắt tiễn họ đi.
Phía bên kí túc xá, bốn người Diệp Thiên cùng nhau xuống lầu, đi thẳng ra cổng Đại học Thủ Đô.
“Diệp Thiên, cậu đến muộn hơn bọn tôi hai ngày. Hôm trước bọn tôi đã đi Phượng Hoàng Lâu một lần rồi, hôm nay cậu nhất định không được khách sáo, phải ăn nhiều nhất đấy!”.
Tề Văn Long khoác vai Diệp Thiên, vui vẻ nói.
“Cậu cứ ăn thỏa thích, rượu ngon thịt ngon, Tề Văn Long tôi phải chiêu đãi các anh em một chầu thật ngon. Tối tôi sẽ liên lạc với vài người đẹp, cùng nhau tới “Bất Dạ Thành Disco” quẩy một trận đã đời!”.
Hai người còn lại đều giơ tay tán thành, Diệp Thiên thì mỉm cười gật đầu, cảm thấy khá thú vị.
Mặc dù vừa mới quen biết ba người bạn cùng phòng, nhưng Diệp Thiên là nhân vật thế nào, chỉ lần đầu gặp cậu đã nhìn thấu tất cả mọi người.
Tề Văn Long có nhiều tiền tiêu vặt, ăn uống hào phóng, đối xử với bạn bè rất có nghĩa khí. Lí Phong là người thật thà chất phác, không có thủ đoạn, có thể xem là người đơn thuần nhất. Còn Vương Triều Hải mang đậm khí chất người đọc sách, có chút khôn ngoan, nhưng với bạn bè lại thành thật, không hề giấu giếm, rất dễ thân với người khác.
Nếu người đó không phải anh cả, vì sao cậu ta lại có cảm giác quen thuộc với một người mình chưa từng gặp như vậy? Vì sao võ mạch này lại phản ứng khác thường?
Ánh mắt cậu ta run rẩy, cảm thấy không thể tin nổi.
Năm xưa cậu ta biết chuyện Diệp Thiên bị Diệp Sơn xem là căn nguyên tai họa của nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long tự tay phế bỏ võ công, vứt vào núi sâu, cậu ta đã náo loạn một thời gian dài.
Cho dù lúc đó cậu ta chỉ mới tám tuổi rưỡi, nhưng cũng hiểu rõ một đứa trẻ mười tuổi mất đi mọi thứ, bị ném vào núi sâu sẽ tuyệt vọng thế nào. Trong tình huống đó, khả năng sống sót chỉ có một phần mười nghìn, có thể nói là thấp hơn cả kì tích.
Thế mà bây giờ Diệp Thiên lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu ta?
Cậu ta ôm ngực, cơn đau lại mãnh liệt hơn gấp mấy lần, nhưng cũng không bằng sự chấn động trong lòng cậu ta.
“Nếu đã là anh cả, vì sao anh không nhận mình? Lẽ nào anh không nhận ra mình?”.
“Hay là mình nghĩ nhiều rồi, mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi?”.
Cậu ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được đáp án. Chốc lát sau, cậu ta đứng dậy, muốn trở về kí túc xá tìm thanh niên kia hỏi cho rõ ràng, nhưng đúng lúc đó một hương thơm ập tới, Hoa Lộng Ảnh đã đứng trước mặt cậu ta.
Thấy sắc mặt Diệp Tinh hơi xấu, Hoa Lộng Ảnh thắc mắc hỏi: “Anh sao vậy?”.
Diệp Tinh hơi sững lại, lập tức lắc đầu, nở nụ cười.
“Anh không sao”.
Cậu ta vốn muốn nói ra chuyện có lẽ mình đã gặp được Diệp Thiên, nhưng nghĩ tới tình cảm của Hoa Lộng Ảnh đối với Diệp Thiên, và cả chuyện tháng sau cậu ta sẽ đính hôn với Hoa Lộng Ảnh, cậu ta chợt do dự.
Một khi để Hoa Lộng Ảnh biết Diệp Thiên còn sống, Hoa Lộng Ảnh sẽ ngoan ngoãn đính hôn với cậu ta theo sự sắp xếp của nhà họ Hoa sao? Liệu cô có rời khỏi cậu ta, trở về bên cạnh Diệp Thiên không?
Hoa Lộng Ảnh thấy Diệp Tinh không muốn nói cũng không hỏi tiếp. Hai người sóng vai nhau ra khỏi trường, xứng đôi vừa lứa. Mọi người nhìn thấy cặp trai tài gái sắc này đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, dùng ánh mắt tiễn họ đi.
Phía bên kí túc xá, bốn người Diệp Thiên cùng nhau xuống lầu, đi thẳng ra cổng Đại học Thủ Đô.
“Diệp Thiên, cậu đến muộn hơn bọn tôi hai ngày. Hôm trước bọn tôi đã đi Phượng Hoàng Lâu một lần rồi, hôm nay cậu nhất định không được khách sáo, phải ăn nhiều nhất đấy!”.
Tề Văn Long khoác vai Diệp Thiên, vui vẻ nói.
“Cậu cứ ăn thỏa thích, rượu ngon thịt ngon, Tề Văn Long tôi phải chiêu đãi các anh em một chầu thật ngon. Tối tôi sẽ liên lạc với vài người đẹp, cùng nhau tới “Bất Dạ Thành Disco” quẩy một trận đã đời!”.
Hai người còn lại đều giơ tay tán thành, Diệp Thiên thì mỉm cười gật đầu, cảm thấy khá thú vị.
Mặc dù vừa mới quen biết ba người bạn cùng phòng, nhưng Diệp Thiên là nhân vật thế nào, chỉ lần đầu gặp cậu đã nhìn thấu tất cả mọi người.
Tề Văn Long có nhiều tiền tiêu vặt, ăn uống hào phóng, đối xử với bạn bè rất có nghĩa khí. Lí Phong là người thật thà chất phác, không có thủ đoạn, có thể xem là người đơn thuần nhất. Còn Vương Triều Hải mang đậm khí chất người đọc sách, có chút khôn ngoan, nhưng với bạn bè lại thành thật, không hề giấu giếm, rất dễ thân với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.