Chương 705: “Chí tôn võ thuật chó tha!”.
Phong Hòa
19/11/2022
Theo cậu ta thấy, chí tôn võ thuật ít nhất cũng phải bốn mươi, năm mươi tuổi trở lên, Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy sao đã đạt đến chí tôn được? Nhưng cậu ta lại tận mắt nhìn thấy thủ đoạn giết người từ xa của Diệp Thiên, không thể giả được.
“Chí tôn võ thuật chó tha!”.
Bộc Phá đột nhiên phất tay, hung hăng chửi rủa.
“Cho dù là giáo quan Vương của chúng ta cũng chỉ mới tới đỉnh cao tông tượng mà thôi, còn cách chí tôn võ thuật một bước. Thằng nhóc đó nhìn bề ngoài nhiều lắm cũng mới hai mươi tuổi, sao có thể là chí tôn võ thuật được!”.
“Giết người từ xa thì tôi lại càng không tin, tôi thấy thằng nhóc kia dùng thủ đoạn gì đó che mắt, dọa cậu rồi!”.
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Bộc Phá, Lí Vân Phi không biết giải thích thế nào, chỉ đành nhíu mày im lặng.
Trong phòng làm việc, Đường Vũ Nhu cất tiếng lạnh lùng, lạnh nhạt nói với Diệp Thiên.
“Giáo quan Diệp, bảo bọn họ đứng tư thế quân đội cả nửa ngày phải chăng là không hợp lí cho lắm?”.
Cô ta thực sự không thích hành động mượn lốt hùm ra oai của Diệp Thiên.
“Làm sao huấn luyện bọn họ, bảo bọn họ làm gì là chuyện của tôi, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, những cái khác không cần hỏi nhiều”.
Diệp Thiên bình thản trả lời, vẫn luôn cúi đầu bận rộn việc gì đó.
Thấy thái độ Diệp Thiên như vậy, Đường Vũ Nhu khẽ hừ một tiếng, đi thẳng ra ngoài.
Cô ta đi đến một ngã rẽ, gọi điện thoại.
“Cậu ơi!”.
“Tên tổng giáo quan mới đến này bắt tất cả thành viên Nam Long Nhận đứng chịu phạt ở sân tập, cậu thấy nên làm sao ạ?”.
Cô ta vừa nói, vừa miêu tả lại cách làm việc từ đầu tới cuối của Diệp Thiên.
Đầu bên kia điện thoại hơi im lặng, sau đó một giọng nói cực kì trầm thấp vang lên.
“Hừ, tổng giáo quan mới đến, công trạng thành tích chưa được bao nhiêu mà lại mượn oai hùm đi khắp nơi, uy phong lớn thật!”.
Chỉ nghe giọng nói kia nói.
“Bây giờ cậu đang qua đó, cậu cũng muốn xem tổng giáo quan mới đến này có tư cách gì thay thế vị trí của cậu!”.
“Thành viên của Nam Long Nhận không dám khiêu khích cậu ta, nhưng Vương Tường Long này không sợ!”.
Phía ngoài văn phòng, Đường Vũ Nhu vừa cúp điện thoại.
Khoảng nửa tiếng sau, một người trung niên đến bãi huấn luyện.
Hai tay ông ta quấn gạc trắng, các khớp ngón tay con thô hơn cả của Bộc Phá, hai bàn tay như được ngâm trong dung dịch sắt vậy, màu hơi xanh đen, bàn tay còn đầy chai sạn, nhìn cũng biết là cao thủ luyện chưởng lâu năm.
“Chí tôn võ thuật chó tha!”.
Bộc Phá đột nhiên phất tay, hung hăng chửi rủa.
“Cho dù là giáo quan Vương của chúng ta cũng chỉ mới tới đỉnh cao tông tượng mà thôi, còn cách chí tôn võ thuật một bước. Thằng nhóc đó nhìn bề ngoài nhiều lắm cũng mới hai mươi tuổi, sao có thể là chí tôn võ thuật được!”.
“Giết người từ xa thì tôi lại càng không tin, tôi thấy thằng nhóc kia dùng thủ đoạn gì đó che mắt, dọa cậu rồi!”.
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Bộc Phá, Lí Vân Phi không biết giải thích thế nào, chỉ đành nhíu mày im lặng.
Trong phòng làm việc, Đường Vũ Nhu cất tiếng lạnh lùng, lạnh nhạt nói với Diệp Thiên.
“Giáo quan Diệp, bảo bọn họ đứng tư thế quân đội cả nửa ngày phải chăng là không hợp lí cho lắm?”.
Cô ta thực sự không thích hành động mượn lốt hùm ra oai của Diệp Thiên.
“Làm sao huấn luyện bọn họ, bảo bọn họ làm gì là chuyện của tôi, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, những cái khác không cần hỏi nhiều”.
Diệp Thiên bình thản trả lời, vẫn luôn cúi đầu bận rộn việc gì đó.
Thấy thái độ Diệp Thiên như vậy, Đường Vũ Nhu khẽ hừ một tiếng, đi thẳng ra ngoài.
Cô ta đi đến một ngã rẽ, gọi điện thoại.
“Cậu ơi!”.
“Tên tổng giáo quan mới đến này bắt tất cả thành viên Nam Long Nhận đứng chịu phạt ở sân tập, cậu thấy nên làm sao ạ?”.
Cô ta vừa nói, vừa miêu tả lại cách làm việc từ đầu tới cuối của Diệp Thiên.
Đầu bên kia điện thoại hơi im lặng, sau đó một giọng nói cực kì trầm thấp vang lên.
“Hừ, tổng giáo quan mới đến, công trạng thành tích chưa được bao nhiêu mà lại mượn oai hùm đi khắp nơi, uy phong lớn thật!”.
Chỉ nghe giọng nói kia nói.
“Bây giờ cậu đang qua đó, cậu cũng muốn xem tổng giáo quan mới đến này có tư cách gì thay thế vị trí của cậu!”.
“Thành viên của Nam Long Nhận không dám khiêu khích cậu ta, nhưng Vương Tường Long này không sợ!”.
Phía ngoài văn phòng, Đường Vũ Nhu vừa cúp điện thoại.
Khoảng nửa tiếng sau, một người trung niên đến bãi huấn luyện.
Hai tay ông ta quấn gạc trắng, các khớp ngón tay con thô hơn cả của Bộc Phá, hai bàn tay như được ngâm trong dung dịch sắt vậy, màu hơi xanh đen, bàn tay còn đầy chai sạn, nhìn cũng biết là cao thủ luyện chưởng lâu năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.