Chương 100
Phong Hòa
09/12/2021
“Nghe nói anh đã thành lập một liên minh ở Xuyên Bắc?”.
Nhìn thẳng vào mắt Từ Uyên Đình vài giây, nhìn cho ánh mắt của Từ Uyên Đình phải tránh đi, Diệp Thiên cuối cùng mới lên tiếng.
“Dạ, đúng vậy!”, Từ Uyên Đình cười nịnh nọt, giải thích: “Tôi cũng là vì sự hưng thịnh của Xuyên Bắc chúng ta, sợ có một ngày Lâm Thiên Nam sẽ lấn đến Xuyên Bắc, đề phòng không thừa mà, chứ tôi không hề có ý định thực sự muốn động vào Ngô Quảng Phú!”.
Bây giờ khí thế của Diệp Thiên quá lớn, Từ Uyên Đình đương nhiên phải nhận sai, nếu đùn đẩy trách nhiệm chỉ sợ Diệp Thiên tức giận lại xử anh ta như Hồng Phi thì nguy.
“Hừ!”.
Diệp Thiên hừ lên một tiếng, đột nhiên một tay giơ ra, nắm chặt lấy cổ áo Từ Uyên Đình, xách anh ta lên.
“Để tôi giới thiệu, tôi là Diệp Thiên, anh có thể gọi tôi là cậu Thiên, con người tôi xưa nay không thích nhiều lời, vị trí chủ liên minh Xuyên Bắc tôi sẽ nắm giữ, nếu muốn sống thì từ nay trở đi phải nghe theo lệnh của tôi, nghe theo sự điều phái của tôi!”.
Từ Uyên Đình cảm thấy cổ của anh ta như thể bị một chiếc kìm sắt bóp chặt, sắc mặt hơi tím tái. Cảm nhận được tính mạng bị đe dọa, anh ta đâu dám không nghe theo, liền vội vàng gật đầu.
Thấy Từ Uyên Đình gật đầu, Diệp Thiên lúc này mới buông tay, thả anh ta ra.
“Đưa người của anh cút khỏi đây! Trong vòng ba ngày đưa toàn bộ thành viên của liên minh Xuyên Bắc đến tập chung tại sơn trang Hồng Diệp này!”.
Từ Uyên Đình được thoát nạn, vội vàng đồng ý, anh ta khoát tay một cái, chỉ muốn đưa bốn tên đàn em chạy về địa bàn của anh ta ngay lập tức.
Đối diện với Diệp Thiên, như thể đối diện với ác ma ờ địa ngục vậy, có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào, nên anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Trong lòng anh ta cũng mừng thầm, chỉ cần trở về thành phố Phán, trở về địa bàn của anh ta, anh ta vẫn là ông lớn của cái thành phố Phán uy nghi này.
Còn về việc anh ta đồng ý trung thành với Diệp Thiên, hoàn toàn chỉ là kế hoãn binh, một nhân vật có dã tâm như anh ta, có thể mềm rắn đúng lúc, diễn kịch nhiều như cơm bữa, anh ta căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm việc cho Diệp Thiên, càng sẽ không giao ra vị trí đứng đầu liên minh Xuyên Bắc.
“Chờ đã!”.
Từ Uyên Đình vừa đi ra đến cửa phòng họp, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng, khiến anh ta đứng hình, trong lòng sợ hãi, anh ta tưởng Diệp Thiên đổi ý, định lấy mạng anh ta.
“Từ Uyên Đình, tôi biết trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì!”.
Diệp Thiên cười như không cười, đột nhiên đánh tay một cái.
Cú đánh tay này khiến trong bầu không khí vang lên một âm thanh nhẹ, mọi người chỉ cảm thấy có một luồng khí lướt qua, nhưng chiếc bàn trà cách đó vài chục mét bị vỡ vụn, bụi gỗ bay tung tóe.
“Thế này…”.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều lập tức sửng sốt, ai nấy đều mở to mắt nhìn, gần như không nói nên lời.
Từ Uyên Đình càng thêm sợ hãi, đứng như trời trông.
“Đây lẽ nào là nội lực xuất ngoại của cao thủ võ cổ truyền trong truyền thuyết hay sao?”.
A Hổ thốt nhẹ một tiếng, biểu cảm thay đổi liên tục, anh ta từng nghe nói cao thủ võ cổ truyền có thể dùng nội lực đánh thương một người cách xa cả chục bước chân, vô cùng kỳ diệu.
Và cú đánh tay này của Diệp Thiên lại có thể làm cho bàn trà cách hàng chục mét vỡ vụn, đây mà không phải là nội lực xuất ngoại trong truyền thuyết thì còn là gì nữa?
“Nên nhớ, tôi thà anh trở về thành phố Phán hôm nay thì ắt sẽ đã nắm chắc việc có thể lấy được tính mạng của anh bất cứ lúc nào, nếu anh muốn giở trò với tôi, thỉ hi vọng đầu của anh có thể cứng hơn cả cái bàn trà kia!”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, bàn tay nắm hờ, hình thành vòng cung lạnh lẽo.
Từ Uyên Đình vốn có dự định của anh ta trước đó, nhưng lúc này, những suy nghĩ đấy trong lòng anh ta đã hoàn toàn tan biến hết.
Diệp Thiên có thể một cú đánh trong không trung khiến chiếc bàn trà vỡ nát, sức mạnh như vậy nếu đánh anh ta thì chẳng phải là xương cốt vỡ vụn, chết ngay tại chỗ hay sao?
Lúc này, cuối cùng anh ta đã hiểu ra, đối với Diệp Thiên mà nói, giết anh ta đơn giản chẳng khác nào giết một con kiến.
Anh ta lập tức quay người lại, cúi gập người xuống trước mặt Diệp Thiên, giọng nói hoảng hốt.
“Cậu Thiên, cậu yên tâm, trong vòng ba ngày các thành viên chủ chốt của liên minh Xuyên Bắc nhất định sẽ đến tập chung ờ sơn trang Hồng Diệp!”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, liền xua tay ra hiệu anh ta có thể đi được rồi, Từ Uyên Đình lúc này mới đưa đàn em rời khỏi đó.
Còn trong phòng họp trờ nên im phăng phắc, bọn Ngô Quảng Phú và A Hổ sớm đã bị sốc bởi thực lực và thủ đoạn của Diệp Thiên rồi.
Ngô Quảng Phú nhớ lại lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Thiên, là khi anh ta đang trong tình trạng vô cùng thê thảm, bị đối thủ đuổi ra khỏi Lư Thành.
Còn Diệp Thiên lúc đó chẳng qua chỉ là một thiếu niên 12, 13 tuổi, trông mặt rất non, nhưng lúc đó Diệp Thiên lại thể hiện một quyết định dứt khoát, đưa luôn cho anh ta 10 triệu tệ, để anh ta có thể gây dựng sự nghiệp sau này, quét sạch đối thủ ở Lư Thành, sáng lập Tập đoàn Thiên Phong, đạt đến đỉnh cao ở Lư Thành.
Trong lòng anh ta vô cùng kính nể Diệp Thiên, coi Diệp Thiên như ân nhân đã sinh ra anh ta lần thứ hai, nhưng anh ta lại chưa bao giờ coi Diệp Thiên như một kẻ mạnh thực sự.
Dù sao Diệp Thiên cũng còn quá trẻ, tầm tuổi này đa số vẫn đang học cấp ba, không hiểu gì về xã hội, càng khó có được năng lực điều khiển một tập đoàn lớn, anh ta cảm thấy bản thân nên hướng dẫn cho Diệp Thiên nhiều hơn, để sau này cậu trở thành một kẻ mạnh đích thực của cả một vùng.
Nhưng lúc này, anh ta cảm thấy bàn thân đã sai, sai đến mức nghiêm trọng.
Sức mạnh của Diệp Thiên rõ ràng vượt xa trí tưởng tượng của anh ta, một chiêu giết chết cao thủ võ cổ truyền như Hồng Phi, một lời nói một cú đánh thu phục được Từ Uyên Đình, nắm được liên minh Xuyên Bắc, sự bá đạo và khí phách này ai có thể so được chứ?
Đây không phải là người đứng đầu thiên hạ thỉ ai mới là người đứng đầu thiên hạ đây?
“Ngô Quảng Phú, anh sắp xếp lại chỗ này đi, chờ khi nào Từ Uyên Đình đưa người của liên minh Xuyên Bắc đến thì hãy thông báo cho tôi!”.
Diệp Thiên giải quyết xong mọi chuyện, nhẹ nhàng nói một câu rồi đi thẳng ra khỏi phòng họp. “Sếp, cậu Thiên này của chúng ta đúng là đỉnh của đỉnh!”.
A Hổ ghé sát vào người Ngô Quảng Phú, thốt lên khen ngợi.
Nhìn thẳng vào mắt Từ Uyên Đình vài giây, nhìn cho ánh mắt của Từ Uyên Đình phải tránh đi, Diệp Thiên cuối cùng mới lên tiếng.
“Dạ, đúng vậy!”, Từ Uyên Đình cười nịnh nọt, giải thích: “Tôi cũng là vì sự hưng thịnh của Xuyên Bắc chúng ta, sợ có một ngày Lâm Thiên Nam sẽ lấn đến Xuyên Bắc, đề phòng không thừa mà, chứ tôi không hề có ý định thực sự muốn động vào Ngô Quảng Phú!”.
Bây giờ khí thế của Diệp Thiên quá lớn, Từ Uyên Đình đương nhiên phải nhận sai, nếu đùn đẩy trách nhiệm chỉ sợ Diệp Thiên tức giận lại xử anh ta như Hồng Phi thì nguy.
“Hừ!”.
Diệp Thiên hừ lên một tiếng, đột nhiên một tay giơ ra, nắm chặt lấy cổ áo Từ Uyên Đình, xách anh ta lên.
“Để tôi giới thiệu, tôi là Diệp Thiên, anh có thể gọi tôi là cậu Thiên, con người tôi xưa nay không thích nhiều lời, vị trí chủ liên minh Xuyên Bắc tôi sẽ nắm giữ, nếu muốn sống thì từ nay trở đi phải nghe theo lệnh của tôi, nghe theo sự điều phái của tôi!”.
Từ Uyên Đình cảm thấy cổ của anh ta như thể bị một chiếc kìm sắt bóp chặt, sắc mặt hơi tím tái. Cảm nhận được tính mạng bị đe dọa, anh ta đâu dám không nghe theo, liền vội vàng gật đầu.
Thấy Từ Uyên Đình gật đầu, Diệp Thiên lúc này mới buông tay, thả anh ta ra.
“Đưa người của anh cút khỏi đây! Trong vòng ba ngày đưa toàn bộ thành viên của liên minh Xuyên Bắc đến tập chung tại sơn trang Hồng Diệp này!”.
Từ Uyên Đình được thoát nạn, vội vàng đồng ý, anh ta khoát tay một cái, chỉ muốn đưa bốn tên đàn em chạy về địa bàn của anh ta ngay lập tức.
Đối diện với Diệp Thiên, như thể đối diện với ác ma ờ địa ngục vậy, có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào, nên anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Trong lòng anh ta cũng mừng thầm, chỉ cần trở về thành phố Phán, trở về địa bàn của anh ta, anh ta vẫn là ông lớn của cái thành phố Phán uy nghi này.
Còn về việc anh ta đồng ý trung thành với Diệp Thiên, hoàn toàn chỉ là kế hoãn binh, một nhân vật có dã tâm như anh ta, có thể mềm rắn đúng lúc, diễn kịch nhiều như cơm bữa, anh ta căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm việc cho Diệp Thiên, càng sẽ không giao ra vị trí đứng đầu liên minh Xuyên Bắc.
“Chờ đã!”.
Từ Uyên Đình vừa đi ra đến cửa phòng họp, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng, khiến anh ta đứng hình, trong lòng sợ hãi, anh ta tưởng Diệp Thiên đổi ý, định lấy mạng anh ta.
“Từ Uyên Đình, tôi biết trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì!”.
Diệp Thiên cười như không cười, đột nhiên đánh tay một cái.
Cú đánh tay này khiến trong bầu không khí vang lên một âm thanh nhẹ, mọi người chỉ cảm thấy có một luồng khí lướt qua, nhưng chiếc bàn trà cách đó vài chục mét bị vỡ vụn, bụi gỗ bay tung tóe.
“Thế này…”.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều lập tức sửng sốt, ai nấy đều mở to mắt nhìn, gần như không nói nên lời.
Từ Uyên Đình càng thêm sợ hãi, đứng như trời trông.
“Đây lẽ nào là nội lực xuất ngoại của cao thủ võ cổ truyền trong truyền thuyết hay sao?”.
A Hổ thốt nhẹ một tiếng, biểu cảm thay đổi liên tục, anh ta từng nghe nói cao thủ võ cổ truyền có thể dùng nội lực đánh thương một người cách xa cả chục bước chân, vô cùng kỳ diệu.
Và cú đánh tay này của Diệp Thiên lại có thể làm cho bàn trà cách hàng chục mét vỡ vụn, đây mà không phải là nội lực xuất ngoại trong truyền thuyết thì còn là gì nữa?
“Nên nhớ, tôi thà anh trở về thành phố Phán hôm nay thì ắt sẽ đã nắm chắc việc có thể lấy được tính mạng của anh bất cứ lúc nào, nếu anh muốn giở trò với tôi, thỉ hi vọng đầu của anh có thể cứng hơn cả cái bàn trà kia!”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, bàn tay nắm hờ, hình thành vòng cung lạnh lẽo.
Từ Uyên Đình vốn có dự định của anh ta trước đó, nhưng lúc này, những suy nghĩ đấy trong lòng anh ta đã hoàn toàn tan biến hết.
Diệp Thiên có thể một cú đánh trong không trung khiến chiếc bàn trà vỡ nát, sức mạnh như vậy nếu đánh anh ta thì chẳng phải là xương cốt vỡ vụn, chết ngay tại chỗ hay sao?
Lúc này, cuối cùng anh ta đã hiểu ra, đối với Diệp Thiên mà nói, giết anh ta đơn giản chẳng khác nào giết một con kiến.
Anh ta lập tức quay người lại, cúi gập người xuống trước mặt Diệp Thiên, giọng nói hoảng hốt.
“Cậu Thiên, cậu yên tâm, trong vòng ba ngày các thành viên chủ chốt của liên minh Xuyên Bắc nhất định sẽ đến tập chung ờ sơn trang Hồng Diệp!”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, liền xua tay ra hiệu anh ta có thể đi được rồi, Từ Uyên Đình lúc này mới đưa đàn em rời khỏi đó.
Còn trong phòng họp trờ nên im phăng phắc, bọn Ngô Quảng Phú và A Hổ sớm đã bị sốc bởi thực lực và thủ đoạn của Diệp Thiên rồi.
Ngô Quảng Phú nhớ lại lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Thiên, là khi anh ta đang trong tình trạng vô cùng thê thảm, bị đối thủ đuổi ra khỏi Lư Thành.
Còn Diệp Thiên lúc đó chẳng qua chỉ là một thiếu niên 12, 13 tuổi, trông mặt rất non, nhưng lúc đó Diệp Thiên lại thể hiện một quyết định dứt khoát, đưa luôn cho anh ta 10 triệu tệ, để anh ta có thể gây dựng sự nghiệp sau này, quét sạch đối thủ ở Lư Thành, sáng lập Tập đoàn Thiên Phong, đạt đến đỉnh cao ở Lư Thành.
Trong lòng anh ta vô cùng kính nể Diệp Thiên, coi Diệp Thiên như ân nhân đã sinh ra anh ta lần thứ hai, nhưng anh ta lại chưa bao giờ coi Diệp Thiên như một kẻ mạnh thực sự.
Dù sao Diệp Thiên cũng còn quá trẻ, tầm tuổi này đa số vẫn đang học cấp ba, không hiểu gì về xã hội, càng khó có được năng lực điều khiển một tập đoàn lớn, anh ta cảm thấy bản thân nên hướng dẫn cho Diệp Thiên nhiều hơn, để sau này cậu trở thành một kẻ mạnh đích thực của cả một vùng.
Nhưng lúc này, anh ta cảm thấy bàn thân đã sai, sai đến mức nghiêm trọng.
Sức mạnh của Diệp Thiên rõ ràng vượt xa trí tưởng tượng của anh ta, một chiêu giết chết cao thủ võ cổ truyền như Hồng Phi, một lời nói một cú đánh thu phục được Từ Uyên Đình, nắm được liên minh Xuyên Bắc, sự bá đạo và khí phách này ai có thể so được chứ?
Đây không phải là người đứng đầu thiên hạ thỉ ai mới là người đứng đầu thiên hạ đây?
“Ngô Quảng Phú, anh sắp xếp lại chỗ này đi, chờ khi nào Từ Uyên Đình đưa người của liên minh Xuyên Bắc đến thì hãy thông báo cho tôi!”.
Diệp Thiên giải quyết xong mọi chuyện, nhẹ nhàng nói một câu rồi đi thẳng ra khỏi phòng họp. “Sếp, cậu Thiên này của chúng ta đúng là đỉnh của đỉnh!”.
A Hổ ghé sát vào người Ngô Quảng Phú, thốt lên khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.