Chương 107
Phong Hòa
10/12/2021
Cậu ta quen với Hoa Lộng Ảnh đã 10 năm rồi, gần như suốt ngày bên nhau, ngày nào cũng đều có thể gặp nhau, cùng đi học cùng tan trường, nhưng chưa bao giờ thấy Hoa Lộng Ảnh nở nụ cười xinh đẹp đến như vậy với cậu ta, lúc nào Hoa Lộng Ảnh cũng tỏ vẻ lạnh lùng và giữ khoảng cách với cậu ta.
Nhưng bây giờ nhắc đến người đã mất tích 10 năm kia, Hoa Lộng Ảnh lại nở nụ cười tươi tắn, mê đắm lòng người, bảo cậu ta sao mà không ghen tị cho được?
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, nội lực trong cơ thể sục sôi, trong lòng không ngừng gào thét.
“Lộng Ảnh, em là người phụ nữ của anh!”.
“Sẽ có một ngày anh nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới, vượt qua cả bố anh, vượt qua cả những kẻ mạnh tuyệt thế trong xã hội này!”.
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh còn mạnh hơn cả anh trai, anh mới là người xứng với em!”.
Cơ thể cậu ta bây giờ có hai loại võ công, trong đó một loại là của bản thân cậu ta, một loại là năm đó Diệp Vân Long rút ra từ trên người Diệp Thiên, sau đó dùng thủ thuật truyền vào cho cậu ta.
Từ khi nạp võ công của Diệp Thiên, tu vi của cậu ta vươn lên tầng cao mới, tuổi còn trẻ nhưng đã đạt đến đỉnh cao tông tượng của võ thuật, chỉ kém cảnh giới chí tôn võ thuật một chút, cậu ta có niềm tin chứng minh cho Hoa Lộng Ảnh, cậu ta mới là thiên tài võ thuật mạnh nhất trên đời này.
Còn anh trai cậu ta là Diệp Thiên, từ lâu đã trở thành quá khứ, cho dù Diệp Thiên chưa chết, nhưng Diệp Thiên đã mất hết võ công, không thể luyện võ, thì làm sao có thể so với cậu ta được?
Và Diệp Thiên ở trong lớp học tại tỉnh Xuyên xa xôi, lúc này đang nhìn chăm chú vào chiếc khoen của nắp lon.
“Tiếu Văn Nguyệt, cô tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”.
Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng.
“Những gì cô vừa nói, đối với người khác có lẽ có chút tác dụng, nhưng đối với tôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả!”.
“Quen với Sở Thần Quang là cơ hội? Tôi nói thẳng cho cô biết nhé, tôi không cần cơ hội nào cả, bất kể chuyện gì tôi đều dựa vào thực lực của tôi, hơn nữa Sở Thần Quang đưa tay về phía tôi chưa chắc đã là muốn làm quen tôi thật sự!”.
“Còn chuyện tối nay tại quán bar, tôi dám làm như vậy thì đương nhiên là tôi đã nắm chắc phần thắng, điều này không cần cô phải nhắc nhở!”.
Mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi biến sắc, giọng nói của Diệp Thiên vẫn vậy, cậu nói tiếp: “Tiếu Văn Nguyệt, tầm nhìn của cô còn hạn hẹp lắm, những gì cô nhìn thấy trong xã hội này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng mà thôi!”.
“Những gì mà cô cho là quan trọng, tiền tài, quyền thế, mối quan hệ, gia thế, nhưng trong mắt tôi chúng chẳng đáng một xu!”.
Diệp Thiên nói xong đã quay người đi, cậu vẫy tay với Cố Giai Lệ, rồi để lại một câu cuối cùng.
“So với những thứ mà cô cho là quan trọng, có một thứ này sẽ không bao giờ mất đi, và nó sẽ ngự trị tất cả!”.
“Đó chính là sức mạnh, sức mạnh đủ để kiểm soát được mọi thứ!”.
Tiếu Văn Nguyệt đứng ngây người tại chỗ một lúc mới đột nhiên sực tỉnh, cô ta ngẩng đầu lên thì Diệp Thiên đã cùng Cố Giai Lệ rời khỏi biệt thự rồi.
Nhớ lại những câu nói của Diệp Thiên vừa rồi, cô ta không ngừng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
Bản thân cô ta có lòng tốt nhắc nhở, hi vọng Diệp Thiên có thể xem lại bản thân, nhìn lại cái xã hội này, có thể thay đổi để sau này ít phải đi đường vòng, nhưng Diệp Thiên lại không hề nghe theo, ngược lại còn nói cô ta tự đề cao bản thân, tầm nhìn hạn hẹp.
Tiền tài, quyền thế, mối quan hệ, gia thế đều không quan trọng, sức mạnh kiểm soát được mọi thứ mới là quan trọng? Điều này đối với cô ta mà nói đúng là chuyện vô cùng nực cười.
Bây giờ là xã hội hiện đại, lẽ nào lại giống như thời cổ đại cho người có võ công cao cường làm vua làm tướng, phong quan tiến chức?
Cho dù là thật đi nữa, thì cũng chưa đến lượt Diệp Thiên, Diệp Thiên chỉ là biết đánh đấm chút thôi, chứ đâu thể so với những cao thủ võ lâm ngày xưa vượt nóc băng tường, dễ dàng phá núi xẻ đá được.
“Xem ra hôm nay anh ta bị dạy cho bài học ở chỗ Viên Phong vẫn chưa đủ!”.
Ánh mắt cô ta thẫn thờ, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, nếu anh vẫn cố chấp thì sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho những suy nghĩ trẻ con này của anh thôi!”.
Trong màn đêm tối, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng sánh vai nhau đi trên đường.
Còn về những lời nói vừa rồi của Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên căn bản không quan tâm.
Trong xã hội này, tiền tài quyền thế, chẳng qua chỉ là những thứ bề ngoài, những người tài tuyệt đỉnh, những người đứng đầu trong xã hội này thực sự, có ai không giữ sức mạnh ngút trời đâu?
Ví dụ như nhà họ Diệp ở thủ đô, nhà họ Diệp tuy ở ba lĩnh vực thương mại, chính trị, quân đội đều rất mạnh, nhưng thứ quyết định sự thịnh suy của nhà họ Diệp lại là võ thuật gia truyền, chỉ cần võ thuật của nhà họ Diệp không bị suy thoái, nhà họ Diệp tại thủ đô sẽ không bao giờ bị sụp đổ.
Khi cậu còn bé bị bố cậu là Diệp Vân Long phế võ công, sau khi ném vào trong rừng sâu, cậu liền lập chí quyết trở thành người mạnh nhất thiên hạ.
Thời gian mười năm qua, cậu từng đến những nơi rừng thiêng nước độc, vô số lần chới với bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, cuối cùng sáng lập nên công pháp tuyệt thế có một không hai, có được sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Cho dù là tiền tài hay quyền thế cỡ nào, cậu đều không hề coi trọng, một tay phá hết là xong, ai có thể ngăn được cậu?
“Anh Diệp Thiên, anh thật sự không sao à?”.
Nhưng bây giờ nhắc đến người đã mất tích 10 năm kia, Hoa Lộng Ảnh lại nở nụ cười tươi tắn, mê đắm lòng người, bảo cậu ta sao mà không ghen tị cho được?
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, nội lực trong cơ thể sục sôi, trong lòng không ngừng gào thét.
“Lộng Ảnh, em là người phụ nữ của anh!”.
“Sẽ có một ngày anh nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới, vượt qua cả bố anh, vượt qua cả những kẻ mạnh tuyệt thế trong xã hội này!”.
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh còn mạnh hơn cả anh trai, anh mới là người xứng với em!”.
Cơ thể cậu ta bây giờ có hai loại võ công, trong đó một loại là của bản thân cậu ta, một loại là năm đó Diệp Vân Long rút ra từ trên người Diệp Thiên, sau đó dùng thủ thuật truyền vào cho cậu ta.
Từ khi nạp võ công của Diệp Thiên, tu vi của cậu ta vươn lên tầng cao mới, tuổi còn trẻ nhưng đã đạt đến đỉnh cao tông tượng của võ thuật, chỉ kém cảnh giới chí tôn võ thuật một chút, cậu ta có niềm tin chứng minh cho Hoa Lộng Ảnh, cậu ta mới là thiên tài võ thuật mạnh nhất trên đời này.
Còn anh trai cậu ta là Diệp Thiên, từ lâu đã trở thành quá khứ, cho dù Diệp Thiên chưa chết, nhưng Diệp Thiên đã mất hết võ công, không thể luyện võ, thì làm sao có thể so với cậu ta được?
Và Diệp Thiên ở trong lớp học tại tỉnh Xuyên xa xôi, lúc này đang nhìn chăm chú vào chiếc khoen của nắp lon.
“Tiếu Văn Nguyệt, cô tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”.
Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng.
“Những gì cô vừa nói, đối với người khác có lẽ có chút tác dụng, nhưng đối với tôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả!”.
“Quen với Sở Thần Quang là cơ hội? Tôi nói thẳng cho cô biết nhé, tôi không cần cơ hội nào cả, bất kể chuyện gì tôi đều dựa vào thực lực của tôi, hơn nữa Sở Thần Quang đưa tay về phía tôi chưa chắc đã là muốn làm quen tôi thật sự!”.
“Còn chuyện tối nay tại quán bar, tôi dám làm như vậy thì đương nhiên là tôi đã nắm chắc phần thắng, điều này không cần cô phải nhắc nhở!”.
Mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi biến sắc, giọng nói của Diệp Thiên vẫn vậy, cậu nói tiếp: “Tiếu Văn Nguyệt, tầm nhìn của cô còn hạn hẹp lắm, những gì cô nhìn thấy trong xã hội này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng mà thôi!”.
“Những gì mà cô cho là quan trọng, tiền tài, quyền thế, mối quan hệ, gia thế, nhưng trong mắt tôi chúng chẳng đáng một xu!”.
Diệp Thiên nói xong đã quay người đi, cậu vẫy tay với Cố Giai Lệ, rồi để lại một câu cuối cùng.
“So với những thứ mà cô cho là quan trọng, có một thứ này sẽ không bao giờ mất đi, và nó sẽ ngự trị tất cả!”.
“Đó chính là sức mạnh, sức mạnh đủ để kiểm soát được mọi thứ!”.
Tiếu Văn Nguyệt đứng ngây người tại chỗ một lúc mới đột nhiên sực tỉnh, cô ta ngẩng đầu lên thì Diệp Thiên đã cùng Cố Giai Lệ rời khỏi biệt thự rồi.
Nhớ lại những câu nói của Diệp Thiên vừa rồi, cô ta không ngừng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
Bản thân cô ta có lòng tốt nhắc nhở, hi vọng Diệp Thiên có thể xem lại bản thân, nhìn lại cái xã hội này, có thể thay đổi để sau này ít phải đi đường vòng, nhưng Diệp Thiên lại không hề nghe theo, ngược lại còn nói cô ta tự đề cao bản thân, tầm nhìn hạn hẹp.
Tiền tài, quyền thế, mối quan hệ, gia thế đều không quan trọng, sức mạnh kiểm soát được mọi thứ mới là quan trọng? Điều này đối với cô ta mà nói đúng là chuyện vô cùng nực cười.
Bây giờ là xã hội hiện đại, lẽ nào lại giống như thời cổ đại cho người có võ công cao cường làm vua làm tướng, phong quan tiến chức?
Cho dù là thật đi nữa, thì cũng chưa đến lượt Diệp Thiên, Diệp Thiên chỉ là biết đánh đấm chút thôi, chứ đâu thể so với những cao thủ võ lâm ngày xưa vượt nóc băng tường, dễ dàng phá núi xẻ đá được.
“Xem ra hôm nay anh ta bị dạy cho bài học ở chỗ Viên Phong vẫn chưa đủ!”.
Ánh mắt cô ta thẫn thờ, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, nếu anh vẫn cố chấp thì sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho những suy nghĩ trẻ con này của anh thôi!”.
Trong màn đêm tối, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng sánh vai nhau đi trên đường.
Còn về những lời nói vừa rồi của Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên căn bản không quan tâm.
Trong xã hội này, tiền tài quyền thế, chẳng qua chỉ là những thứ bề ngoài, những người tài tuyệt đỉnh, những người đứng đầu trong xã hội này thực sự, có ai không giữ sức mạnh ngút trời đâu?
Ví dụ như nhà họ Diệp ở thủ đô, nhà họ Diệp tuy ở ba lĩnh vực thương mại, chính trị, quân đội đều rất mạnh, nhưng thứ quyết định sự thịnh suy của nhà họ Diệp lại là võ thuật gia truyền, chỉ cần võ thuật của nhà họ Diệp không bị suy thoái, nhà họ Diệp tại thủ đô sẽ không bao giờ bị sụp đổ.
Khi cậu còn bé bị bố cậu là Diệp Vân Long phế võ công, sau khi ném vào trong rừng sâu, cậu liền lập chí quyết trở thành người mạnh nhất thiên hạ.
Thời gian mười năm qua, cậu từng đến những nơi rừng thiêng nước độc, vô số lần chới với bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, cuối cùng sáng lập nên công pháp tuyệt thế có một không hai, có được sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Cho dù là tiền tài hay quyền thế cỡ nào, cậu đều không hề coi trọng, một tay phá hết là xong, ai có thể ngăn được cậu?
“Anh Diệp Thiên, anh thật sự không sao à?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.