Chương 145
Phong Hòa
10/12/2021
“Bố chỉ biết cậu ta ở trong tỉnh Xuyên, còn ở đâu thì bố không rõ, thậm chí cậu ta còn không để lại tên tuổi, chỉ có tấm ảnh này lúc trước được cắt ra từ camera trong căn biệt thự nhà chúng ta!”.
Người trung niên vừa nói vừa lấy một bức ảnh hơi mờ về cậu thiếu niên từ trong áo ra, và đó lại chính là Diệp Thiên.
Cô gái cầm lấy tấm ảnh nhìn một lúc, trong lòng đã có tính toán.
“Bố, chuyện này cứ giao cho con, môn phái chúng con có qua lại với nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên, để nhà họ Hàn giúp chúng ta tìm người ở tỉnh Xuyên chắc là không khó đâu!”.
Người trung niên nghe thấy liền vui mừng nói: “Thật không? Con có thể tìm đến nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên được à?”.
“Vậy thì tốt quá, có nhà họ Hàn ra tay thì không có chuyện họ không tìm được người ở tỉnh Xuyên, vậy chuyện này phiền con đi một chuyến nhé!”.
Cô gái mỉm cười gật đầu: “Dạo này trong môn phái đều đang bận chuẩn bị chuyện hội võ Xuyên Kiềm, con không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ đến tỉnh Xuyên một chuyến, coi như đi thư giãn!”.
Người trung niên đã hoàn toàn yên tâm, chuyện này có con gái đích thân giải quyết, còn yên tâm hơn cả để ông ta tự đi, ông ta cũng không phải chịu mang tiếng không giữ lời hứa.
Nhà họ Hàn ở Thành Môn tỉnh Xuyên hôm nay đón một vị khách quý, gia chủ nhà họ Hàn là Hàn Phong đích thân ra cửa đón tiếp.
Phía ngoài cửa chính nhà họ Hàn, một cô gái yêu kiều thướt tha đang đứng ở đó, đôi mắt như mặt hồ mùa Thu, ánh mắt của những bảo vệ gác cửa nhà họ Hàn đều nhìn chằm chằm vào cô ta.
Bên cạnh cô gái trẻ này là một người thanh niên mang vẻ ngạo mạn, hai tay khoanh trước ngực, đối mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ, dường như đến nhà họ Hàn được coi là gia tộc đứng đầu tỉnh Xuyên cũng không vừa mắt cậu ta.
Hai người đều mặc áo dài màu xanh sọc trắng, trên ngực có dấu in hình ngọn lửa.
“Thì ra là khách của Tam Tuyệt Môn đến, Hàn Phong rất vinh hạnh được đón tiếp!”.
Hàn Phong nhìn thấy hai người này lập tức chắp tay quyền, vô cùng khách sáo.
Người thanh niên không nhúc nhích gì, chỉ hơi gật đầu, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Cô gái thì chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói: “Chú Hàn, tôi là Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, đây là sư huynh của tôi tên là Liêu Như Thành, lần này mạo muội ghé tới, mong chú Hàn thông cảm!”.
“Kỷ Nhược Yên?”.
Hàn Uyển đứng bên cạnh nghe thấy cái tên này lập tức ngạc nhiên, đây chẳng phải là Kỷ Nhược Yên trong Tứ Mỹ, một trong những người tuổi trẻ tài cao trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay mà bố cô ta vừa mới kể cho Diệp Thiên hôm qua sao?
Cô ta thầm nhìn Kỷ Nhược Yên từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy được vẻ đẹp thoát tục tỏa ra từ cơ thể Kỷ Nhược Yên, khiến cô ta còn tự cảm thấy kém cỏi, đúng là không hổ danh là một trong bốn người đẹp được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận.
“Thì ra là cô Kỷ và cậu Liêu, mời vào trong!”.
Người trung niên vừa nói vừa lấy một bức ảnh hơi mờ về cậu thiếu niên từ trong áo ra, và đó lại chính là Diệp Thiên.
Cô gái cầm lấy tấm ảnh nhìn một lúc, trong lòng đã có tính toán.
“Bố, chuyện này cứ giao cho con, môn phái chúng con có qua lại với nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên, để nhà họ Hàn giúp chúng ta tìm người ở tỉnh Xuyên chắc là không khó đâu!”.
Người trung niên nghe thấy liền vui mừng nói: “Thật không? Con có thể tìm đến nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên được à?”.
“Vậy thì tốt quá, có nhà họ Hàn ra tay thì không có chuyện họ không tìm được người ở tỉnh Xuyên, vậy chuyện này phiền con đi một chuyến nhé!”.
Cô gái mỉm cười gật đầu: “Dạo này trong môn phái đều đang bận chuẩn bị chuyện hội võ Xuyên Kiềm, con không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ đến tỉnh Xuyên một chuyến, coi như đi thư giãn!”.
Người trung niên đã hoàn toàn yên tâm, chuyện này có con gái đích thân giải quyết, còn yên tâm hơn cả để ông ta tự đi, ông ta cũng không phải chịu mang tiếng không giữ lời hứa.
Nhà họ Hàn ở Thành Môn tỉnh Xuyên hôm nay đón một vị khách quý, gia chủ nhà họ Hàn là Hàn Phong đích thân ra cửa đón tiếp.
Phía ngoài cửa chính nhà họ Hàn, một cô gái yêu kiều thướt tha đang đứng ở đó, đôi mắt như mặt hồ mùa Thu, ánh mắt của những bảo vệ gác cửa nhà họ Hàn đều nhìn chằm chằm vào cô ta.
Bên cạnh cô gái trẻ này là một người thanh niên mang vẻ ngạo mạn, hai tay khoanh trước ngực, đối mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ, dường như đến nhà họ Hàn được coi là gia tộc đứng đầu tỉnh Xuyên cũng không vừa mắt cậu ta.
Hai người đều mặc áo dài màu xanh sọc trắng, trên ngực có dấu in hình ngọn lửa.
“Thì ra là khách của Tam Tuyệt Môn đến, Hàn Phong rất vinh hạnh được đón tiếp!”.
Hàn Phong nhìn thấy hai người này lập tức chắp tay quyền, vô cùng khách sáo.
Người thanh niên không nhúc nhích gì, chỉ hơi gật đầu, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Cô gái thì chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói: “Chú Hàn, tôi là Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, đây là sư huynh của tôi tên là Liêu Như Thành, lần này mạo muội ghé tới, mong chú Hàn thông cảm!”.
“Kỷ Nhược Yên?”.
Hàn Uyển đứng bên cạnh nghe thấy cái tên này lập tức ngạc nhiên, đây chẳng phải là Kỷ Nhược Yên trong Tứ Mỹ, một trong những người tuổi trẻ tài cao trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay mà bố cô ta vừa mới kể cho Diệp Thiên hôm qua sao?
Cô ta thầm nhìn Kỷ Nhược Yên từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy được vẻ đẹp thoát tục tỏa ra từ cơ thể Kỷ Nhược Yên, khiến cô ta còn tự cảm thấy kém cỏi, đúng là không hổ danh là một trong bốn người đẹp được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận.
“Thì ra là cô Kỷ và cậu Liêu, mời vào trong!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.