Chương 155
Phong Hòa
10/12/2021
Người đàn ông Đảo Quốc nói xong, trong mắt lập tức lóe lên sát khí, thanh đao Katana trong tay đã được nắm thật chặt, hắn từ từ đi về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.
Trong lòng Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành hoang mang tột độ, bọn họ lúc này đều đang bị thương nặng,
sức chiến đấu đã giảm đi nhiều, cho dù là bỏ chạy, cũng làm sao có thể chạy thoát khỏi một người đàn ông Đảo Quốc đã đạt đến bậc chí tôn bán bộ chứ?
Kỷ Nhược Yên lần đầu tiên nhận ra sự tàn khốc trong giới võ thuật, càng là lần đầu tiên cảm nhận đuọc cái chết đến cận kề như vậy, chỉ cần người đàn ông Đảo Quốc này tiến thêm ba bước là có thể một đao chém đứt luôn đầu cô ta.
Tuy cô ta là một trong Tứ Mỹ của giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng lúc này cũng không khỏi tuyệt vọng, trong tình cảnh này ngoài sư phụ bọn họ xuất hiện ra, hoặc tiền bối của Thục Trung Đường Môn ở tỉnh Xuyên đến, nếu không, ai có thể cứu được bọn họ đây?
Thanh đao Katana trong tay người đàn ông Đảo Quốc lóe lên ánh
sắc lạnh, chuẩn bị chĩa đến một đao giết luôn hai người, thì đúng lúc này, một giọng nói vọng lên từ ven hồ.
“Ố trong địa phận Hoa Hạ của tôi, giết võ giả Hoa Hạ của tôi, anh đã hỏi tôi chưa?”.
“ố trong địa phận Hoa Hạ cùa tôi, giết võ giả Hoa Hạ của tôi, anh đã hỏi tôi chưa?”.
Giọng nói quá đỗi đột ngột vang lên trong đám cây ven hồ, ba người Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành, người đàn ông Đào Quốc đều kinh ngạc.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đều là đỉnh cao tông tượng, còn người đàn ông Đào Quốc lại là chí tôn bán bộ, với tu vi như vậy của bọn họ tuyệt đối đứng trong top đầu của lớp người trẻ, nhưng có người đang ở đám cây kia, khoảng cách gần như vậy mà bọn họ lại không một ai phát hiện ra?
“Là ai?”
Đôi mắt người đàn ông Đảo Quốc
hơi nheo lại, nói giọng quát lên.
“Rào rào!”
Một âm thanh nhẹ vang lên, những lá cây cứ thế rơi xuống theo chiều xoắn ốc, một bóng người áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, lưng quay về phía họ, mặt thì đối diện với người đàn ông Đảo Quốc.
Người đó đứng hiên ngang tay để sau lưng, khí phách khác biệt, chỉ là đứng ở đó, cảm giác như cho dù trời sụp cũng có thể một tay đỡ cả bầu trời vậy.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của người này, không biết người này là ai, nhưng người đàn ông Đảo Quốc lại nhìn thấy rõ mặt của người này, sắc mặt biến đổi hoàn toàn.
Người đột nhiên xuất hiện này, thực sự quá trẻ.
Người này trông khoảng 17,18 tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như sao, từ đầu đến chân không hề có khí chất của võ giả, trông vô cùng bình dị, nhưng khi người này đến gần, người đàn ông Đảo Quốc lại không cảm nhận được chút dấu hiệu nào.
“Cao thủ!”
Trong đầu người đàn ông Đảo Quốc thoáng lóe lên suy nghĩ này, con ngươi mắt co lại, người này đối diện với hắn lại không mang chút vẻ sỢ hãi gì, ngược lại vô cùng bình thản hiên ngang, khí phách này hắn chỉ có thể nhìn thấy ở trên con người sư phụ hắn.
“Không ngờ võ giả Đảo Quốc lại thô bỉ vô liêm sỉ như vậy, nấp trong lãnh thổ của Hoa Hạ tôi, giết võ già Hoa Hạ của tôi, tinh thần đao Katana các người đều dùng để quay “phim
con heo” rồi sao?”.
Giọng nói của người thiếu niên lạnh lùng, sắc mặt vô tình, đó chính là Diệp Thiên.
Cậu ngồi trong căn nhà thuê phát hiện ra tung tích của người đàn ông Đảo Quốc thế là bám theo, phát hiện mục tiêu của người đàn ông Đảo Quốc lại chính là Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.
Cậu nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, biết được người đàn ông Đảo Quốc gần đây đã giết hại rất nhiều võ giả thiên tài của Hoa Hạ ở hai tỉnh Xuyên Kiềm, nên nhân lúc Kỷ Nhưdc Yên và Liêu Như Thành sắp bị giết cậu đã xuất hiện.
Người đàn ông Đảo Quốc nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc lâu, cho dù thế nào cũng không nghĩ ra được trong giới võ thuật Hoa Hạ lại có nhân vật này.
“Mày rốt cuộc là ai? Trong chín vị thiên tài võ thuật đứng đầu Hoa Hạ, không hề có mày!”.
Hắn vốn tưởng Diệp Thiên là một trong chín người kia, nhưng sau khi nhìn nhận kỹ lại phát hiện Diệp Thiên không có trong danh sách đó, là một thiếu niên lạ mặt mà hắn chưa gặp bao giờ, cũng chưa nghe thấy nói đến bao giờ.
“Tôi đúng là không phải một trong chín người kia!”.
Diệp Thiên lắc đầu, sau đó chỉ ngón tay cái về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.
“Hơn nữa vốn dĩ tôi cũng không định cứu hai người kia, nếu có trách thì trách anh đến từ Đào Quốc, tôi tuyệt đối không thể để võ giả Hoa Hạ bị người Đảo Quốc giết hại trước mặt tôi!”.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành
nghe thấy, trong lòng thầm phẫn nộ, nhưng bọn họ lại vô cùng tò mò, muốn biết người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai.
Trong lòng Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành hoang mang tột độ, bọn họ lúc này đều đang bị thương nặng,
sức chiến đấu đã giảm đi nhiều, cho dù là bỏ chạy, cũng làm sao có thể chạy thoát khỏi một người đàn ông Đảo Quốc đã đạt đến bậc chí tôn bán bộ chứ?
Kỷ Nhược Yên lần đầu tiên nhận ra sự tàn khốc trong giới võ thuật, càng là lần đầu tiên cảm nhận đuọc cái chết đến cận kề như vậy, chỉ cần người đàn ông Đảo Quốc này tiến thêm ba bước là có thể một đao chém đứt luôn đầu cô ta.
Tuy cô ta là một trong Tứ Mỹ của giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng lúc này cũng không khỏi tuyệt vọng, trong tình cảnh này ngoài sư phụ bọn họ xuất hiện ra, hoặc tiền bối của Thục Trung Đường Môn ở tỉnh Xuyên đến, nếu không, ai có thể cứu được bọn họ đây?
Thanh đao Katana trong tay người đàn ông Đảo Quốc lóe lên ánh
sắc lạnh, chuẩn bị chĩa đến một đao giết luôn hai người, thì đúng lúc này, một giọng nói vọng lên từ ven hồ.
“Ố trong địa phận Hoa Hạ của tôi, giết võ giả Hoa Hạ của tôi, anh đã hỏi tôi chưa?”.
“ố trong địa phận Hoa Hạ cùa tôi, giết võ giả Hoa Hạ của tôi, anh đã hỏi tôi chưa?”.
Giọng nói quá đỗi đột ngột vang lên trong đám cây ven hồ, ba người Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành, người đàn ông Đào Quốc đều kinh ngạc.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đều là đỉnh cao tông tượng, còn người đàn ông Đào Quốc lại là chí tôn bán bộ, với tu vi như vậy của bọn họ tuyệt đối đứng trong top đầu của lớp người trẻ, nhưng có người đang ở đám cây kia, khoảng cách gần như vậy mà bọn họ lại không một ai phát hiện ra?
“Là ai?”
Đôi mắt người đàn ông Đảo Quốc
hơi nheo lại, nói giọng quát lên.
“Rào rào!”
Một âm thanh nhẹ vang lên, những lá cây cứ thế rơi xuống theo chiều xoắn ốc, một bóng người áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, lưng quay về phía họ, mặt thì đối diện với người đàn ông Đảo Quốc.
Người đó đứng hiên ngang tay để sau lưng, khí phách khác biệt, chỉ là đứng ở đó, cảm giác như cho dù trời sụp cũng có thể một tay đỡ cả bầu trời vậy.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của người này, không biết người này là ai, nhưng người đàn ông Đảo Quốc lại nhìn thấy rõ mặt của người này, sắc mặt biến đổi hoàn toàn.
Người đột nhiên xuất hiện này, thực sự quá trẻ.
Người này trông khoảng 17,18 tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như sao, từ đầu đến chân không hề có khí chất của võ giả, trông vô cùng bình dị, nhưng khi người này đến gần, người đàn ông Đảo Quốc lại không cảm nhận được chút dấu hiệu nào.
“Cao thủ!”
Trong đầu người đàn ông Đảo Quốc thoáng lóe lên suy nghĩ này, con ngươi mắt co lại, người này đối diện với hắn lại không mang chút vẻ sỢ hãi gì, ngược lại vô cùng bình thản hiên ngang, khí phách này hắn chỉ có thể nhìn thấy ở trên con người sư phụ hắn.
“Không ngờ võ giả Đảo Quốc lại thô bỉ vô liêm sỉ như vậy, nấp trong lãnh thổ của Hoa Hạ tôi, giết võ già Hoa Hạ của tôi, tinh thần đao Katana các người đều dùng để quay “phim
con heo” rồi sao?”.
Giọng nói của người thiếu niên lạnh lùng, sắc mặt vô tình, đó chính là Diệp Thiên.
Cậu ngồi trong căn nhà thuê phát hiện ra tung tích của người đàn ông Đảo Quốc thế là bám theo, phát hiện mục tiêu của người đàn ông Đảo Quốc lại chính là Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.
Cậu nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, biết được người đàn ông Đảo Quốc gần đây đã giết hại rất nhiều võ giả thiên tài của Hoa Hạ ở hai tỉnh Xuyên Kiềm, nên nhân lúc Kỷ Nhưdc Yên và Liêu Như Thành sắp bị giết cậu đã xuất hiện.
Người đàn ông Đảo Quốc nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc lâu, cho dù thế nào cũng không nghĩ ra được trong giới võ thuật Hoa Hạ lại có nhân vật này.
“Mày rốt cuộc là ai? Trong chín vị thiên tài võ thuật đứng đầu Hoa Hạ, không hề có mày!”.
Hắn vốn tưởng Diệp Thiên là một trong chín người kia, nhưng sau khi nhìn nhận kỹ lại phát hiện Diệp Thiên không có trong danh sách đó, là một thiếu niên lạ mặt mà hắn chưa gặp bao giờ, cũng chưa nghe thấy nói đến bao giờ.
“Tôi đúng là không phải một trong chín người kia!”.
Diệp Thiên lắc đầu, sau đó chỉ ngón tay cái về phía hai người Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.
“Hơn nữa vốn dĩ tôi cũng không định cứu hai người kia, nếu có trách thì trách anh đến từ Đào Quốc, tôi tuyệt đối không thể để võ giả Hoa Hạ bị người Đảo Quốc giết hại trước mặt tôi!”.
Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành
nghe thấy, trong lòng thầm phẫn nộ, nhưng bọn họ lại vô cùng tò mò, muốn biết người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.