Chương 214
Phong Hòa
10/12/2021
Từ Tôn hoàn hồn lại sau cảnh tượng một mình Diệp Thiên đánh gục
mấy chục người, cậu ta chửi thề một câu, sau đó túm lấy một cái chai ném về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên cõng Tiếu Văn Nguyệt, không thấy làm động tác gì cả, nhưng cái chai đó đang bay trên không trung đột nhiên bay về phía ngược lại, đập trúng trán của Từ Tôn, máu chảy be bét.
Trong mắt Diệp Thiên, Từ Tôn chỉ là hạng người vô tích sự, không bằng cả con kiến, cậu không thèm nhìn lấy một cái, mà đi cõng Tiếu Văn Nguyệt đi thẳng ra phía ngoài cửa.
“Ào!”.
Cánh cửa quán bar đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, một đám du côn mặc vest màu đen ập vào, khiến quán bar trở nên chật cứng, sau đó là một người đàn ông mặc áo gió sải bước đi vào.
Người đàn ông trông khoảng 30 tuổi, bộ dạng hung dữ, cơ thể toát ra khí thế hung ác, nhìn đã biết là người chuyên chém giết, hắn vừa mới đến nơi, khí thế đã trấn áp toàn bộ.
Nhìn thấy có người đến, mắt Lí Thu Hà chớp chớp, sợ hãi thốt lên: “Từ Hồng?”.
Từ Tôn cảm nhận được có người mới đến, cậu ta cố gắng gượng bò dậy khỏi đất, nhìn thấy người đàn ông mặc áo gió, lập tức vui mừng hét lớn.
“Anh cả, anh đến đúng lúc lắm, mau, mau giết thằng khốn này cho em, em muốn hắn phải chết, muốn hắn phải chết!”.
Người vừa đến chính là anh trai của Từ Tôn, con trai cả của Từ Uyên Đình, là Từ Hồng.
Từ Hồng lớn hơn Từ Tôn năm tuổi, năng lực giỏi hơn Từ Tôn nhiều, quản lý một nửa số dự án doanh nghiệp của Từ Uyên Đình, nguồn tài sản hùng hậu khủng khiếp hơn Từ Tôn rất nhiều, hơn nữa dưới tay anh ta có vô số đàn em lợi hại, là cánh tay đắc lực của Từ Uyên Đình, tương lai sẽ là người tiếp quản vị trí ông trùm của thành phố Phán, vượt xa hơn hẳn so với Từ Tôn.
Từ Hồng vừa đi đến cổng, định hưởng thụ người đẹp mà hôm nay anh ta ‘câu’ được, thì lại nghe người phụ trách nói Từ Tôn gặp chuyện ở quán bar, thế là lập tức đưa người tới.
Thấy bộ dạng thê thảm máu me be bét đầy mặt của Từ Tôn, là một người anh ruột, trong lòng Từ Hồng vô cùng căm phẫn, sát ý lộ ra mãnh liệt.
“Ở thành phố Phán mà dám động vào người nhà họ Từ tao, to gan!”.
Anh ta cười khẩy một tiếng, bàn tay đã cầm khẩu súng được giấu bên trong áo gió.
Anh ta quay đầu lại, định để cho Diệp Thiên nói vài lời trăng trối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thiên, hai con ngươi của anh ta nheo lại, hai chân mềm nhũn, quỳ thụp luôn xuống đất.
“Diệp… Diệp…”.
“Diệp tiên sinh?”.
Từ Hồng vốn định ra tay xử luôn cái tên ngông cuồng đã đánh cho em trai anh ta bị thương, ở thành phố Phán dám động vào người của nhà họ Từ anh ta thì đúng là tự tìm đến cái chết.
Nhưng ánh mắt anh ta quay sang, nhìn rõ khuôn mặt Diệp Thiên, thì cái nhìn này, khiến anh ta hồn siêu phách lạc, hai chân ngã khụyu xuống nền nhà.
“Diệp… Diệp tiên sinh?”.
Cậu thiếu niên đang cõng cô gái trước mặt đây mặt dửng dưng nhìn anh ta, chính là ánh mắt này, cả cả khuôn mặt vô cùng tuấn tú này, đã ghi sâu trong đầu anh ta. Cho dù anh ta có thể quên đi bộ dạng của bản thân anh ta, nhưng tuyệt đối không thể quên được khuôn mặt này.
Chính là vị thiếu niên trước mặt đây, một cú giậm chân làm vỡ nát võ đài Lư Sơn, một chưởng giết chết ông hai Đường Môn từ khoảng cách hơn mười bước chân, sau đó thu phục Lâm Thiên Nam, thống lĩnh toàn bộ thế giới ngầm tỉnh Xuyên.
Và lúc này, vị thiếu niên được anh ta coi là thần linh lại đang đứng trước mặt anh ta, anh ta làm sao mà không sợ, làm sao mà không hoảng?
“Diệp tiên sinh, cái gì mà Diệp tiên sinh, anh trai, anh sao thế?”.
Từ Tôn cảm thấy khó hiểu, cậu ta vốn muốn Từ Hồng đến giúp cậu ta báo thù, kết quả Từ Hồng lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Diệp…”.
Cậu ta khẽ lẩm bẩm nghĩ, đang nghĩ giữa chừng đột nhiên nhận ra.
Bản thân cậu ta trước đó chẳng phải cũng cảm thấy Diệp Thiên rất giống với ngoại hình của Diệp tiên sinh mà cậu ta xem trong video hay sao?
Sau đó chỉ vì Lí Thu Hà nói cho cậu ta biết gia cảnh của Diệp Thiên, nói là một học sinh từ quê lên, cho nên mới cho rằng bản thân nhận nhầm người, trong lòng nảy sinh coi thường, nhưng lúc này, người anh trai mà cậu ta tôn trọng nhất lại quỳ trước mặt Diệp Thiên, miệng còn thốt lên “Diệp tiên sinh”, cậu ta làm sao mà còn không biết thân phận của Diệp Thiên là thật hay giả nữa?
Nghĩ đến đây, tim cậu ta ‘thịch’ lên một tiếng, sắc mặt tái mét, chân quỳ xuống đất.
Lí Thu Hà đứng cách đó không xa, mắt trợn tròn, lấy tay che miệng, trong lòng vô cùng bàng hoàng.
Cậu thiếu niên mà cô ta luôn coi thường, cho rằng là loại vô dụng lại chính là cây đại thụ mà Ngô Quảng Phú – bố nuôi cô ta dựa vào, là người đứng đầu thế giới ngầm tỉnh Xuyên sao?
“Anh biết tôi?”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, cậu lên tiếng hỏi.
Diệp Thiên cõng Tiếu Văn Nguyệt, không thấy làm động tác gì cả, nhưng cái chai đó đang bay trên không trung đột nhiên bay về phía ngược lại, đập trúng trán của Từ Tôn, máu chảy be bét.
Trong mắt Diệp Thiên, Từ Tôn chỉ là hạng người vô tích sự, không bằng cả con kiến, cậu không thèm nhìn lấy một cái, mà đi cõng Tiếu Văn Nguyệt đi thẳng ra phía ngoài cửa.
“Ào!”.
Cánh cửa quán bar đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, một đám du côn mặc vest màu đen ập vào, khiến quán bar trở nên chật cứng, sau đó là một người đàn ông mặc áo gió sải bước đi vào.
Người đàn ông trông khoảng 30 tuổi, bộ dạng hung dữ, cơ thể toát ra khí thế hung ác, nhìn đã biết là người chuyên chém giết, hắn vừa mới đến nơi, khí thế đã trấn áp toàn bộ.
Nhìn thấy có người đến, mắt Lí Thu Hà chớp chớp, sợ hãi thốt lên: “Từ Hồng?”.
Từ Tôn cảm nhận được có người mới đến, cậu ta cố gắng gượng bò dậy khỏi đất, nhìn thấy người đàn ông mặc áo gió, lập tức vui mừng hét lớn.
“Anh cả, anh đến đúng lúc lắm, mau, mau giết thằng khốn này cho em, em muốn hắn phải chết, muốn hắn phải chết!”.
Người vừa đến chính là anh trai của Từ Tôn, con trai cả của Từ Uyên Đình, là Từ Hồng.
Từ Hồng lớn hơn Từ Tôn năm tuổi, năng lực giỏi hơn Từ Tôn nhiều, quản lý một nửa số dự án doanh nghiệp của Từ Uyên Đình, nguồn tài sản hùng hậu khủng khiếp hơn Từ Tôn rất nhiều, hơn nữa dưới tay anh ta có vô số đàn em lợi hại, là cánh tay đắc lực của Từ Uyên Đình, tương lai sẽ là người tiếp quản vị trí ông trùm của thành phố Phán, vượt xa hơn hẳn so với Từ Tôn.
Từ Hồng vừa đi đến cổng, định hưởng thụ người đẹp mà hôm nay anh ta ‘câu’ được, thì lại nghe người phụ trách nói Từ Tôn gặp chuyện ở quán bar, thế là lập tức đưa người tới.
Thấy bộ dạng thê thảm máu me be bét đầy mặt của Từ Tôn, là một người anh ruột, trong lòng Từ Hồng vô cùng căm phẫn, sát ý lộ ra mãnh liệt.
“Ở thành phố Phán mà dám động vào người nhà họ Từ tao, to gan!”.
Anh ta cười khẩy một tiếng, bàn tay đã cầm khẩu súng được giấu bên trong áo gió.
Anh ta quay đầu lại, định để cho Diệp Thiên nói vài lời trăng trối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thiên, hai con ngươi của anh ta nheo lại, hai chân mềm nhũn, quỳ thụp luôn xuống đất.
“Diệp… Diệp…”.
“Diệp tiên sinh?”.
Từ Hồng vốn định ra tay xử luôn cái tên ngông cuồng đã đánh cho em trai anh ta bị thương, ở thành phố Phán dám động vào người của nhà họ Từ anh ta thì đúng là tự tìm đến cái chết.
Nhưng ánh mắt anh ta quay sang, nhìn rõ khuôn mặt Diệp Thiên, thì cái nhìn này, khiến anh ta hồn siêu phách lạc, hai chân ngã khụyu xuống nền nhà.
“Diệp… Diệp tiên sinh?”.
Cậu thiếu niên đang cõng cô gái trước mặt đây mặt dửng dưng nhìn anh ta, chính là ánh mắt này, cả cả khuôn mặt vô cùng tuấn tú này, đã ghi sâu trong đầu anh ta. Cho dù anh ta có thể quên đi bộ dạng của bản thân anh ta, nhưng tuyệt đối không thể quên được khuôn mặt này.
Chính là vị thiếu niên trước mặt đây, một cú giậm chân làm vỡ nát võ đài Lư Sơn, một chưởng giết chết ông hai Đường Môn từ khoảng cách hơn mười bước chân, sau đó thu phục Lâm Thiên Nam, thống lĩnh toàn bộ thế giới ngầm tỉnh Xuyên.
Và lúc này, vị thiếu niên được anh ta coi là thần linh lại đang đứng trước mặt anh ta, anh ta làm sao mà không sợ, làm sao mà không hoảng?
“Diệp tiên sinh, cái gì mà Diệp tiên sinh, anh trai, anh sao thế?”.
Từ Tôn cảm thấy khó hiểu, cậu ta vốn muốn Từ Hồng đến giúp cậu ta báo thù, kết quả Từ Hồng lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Diệp…”.
Cậu ta khẽ lẩm bẩm nghĩ, đang nghĩ giữa chừng đột nhiên nhận ra.
Bản thân cậu ta trước đó chẳng phải cũng cảm thấy Diệp Thiên rất giống với ngoại hình của Diệp tiên sinh mà cậu ta xem trong video hay sao?
Sau đó chỉ vì Lí Thu Hà nói cho cậu ta biết gia cảnh của Diệp Thiên, nói là một học sinh từ quê lên, cho nên mới cho rằng bản thân nhận nhầm người, trong lòng nảy sinh coi thường, nhưng lúc này, người anh trai mà cậu ta tôn trọng nhất lại quỳ trước mặt Diệp Thiên, miệng còn thốt lên “Diệp tiên sinh”, cậu ta làm sao mà còn không biết thân phận của Diệp Thiên là thật hay giả nữa?
Nghĩ đến đây, tim cậu ta ‘thịch’ lên một tiếng, sắc mặt tái mét, chân quỳ xuống đất.
Lí Thu Hà đứng cách đó không xa, mắt trợn tròn, lấy tay che miệng, trong lòng vô cùng bàng hoàng.
Cậu thiếu niên mà cô ta luôn coi thường, cho rằng là loại vô dụng lại chính là cây đại thụ mà Ngô Quảng Phú – bố nuôi cô ta dựa vào, là người đứng đầu thế giới ngầm tỉnh Xuyên sao?
“Anh biết tôi?”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, cậu lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.