Chương 2111
Phong Hòa
19/11/2022
Chương 2237
Khi mạnh đến một giới hạn nào đó thì kẻ thù của bạn cũng sẽ sinh lòng tôn kính bạn.
Nhìn Diệp Thiên một kiếm chém rời tàu chiến, Long Định Thiên bàng hoàng một lúc rồi cũng dần dần khôi phục tinh thần, trên mặt vẫn mang vẻ nghiêm trọng.
Ông ta biết rõ, mặc dù Diệp Thiên đã dùng một kiếm chém đứt tàu chiến, nhưng một kiếm này rất có khả năng là cậu đã dốc hết sức lực. Cậu sử dụng đòn tấn công lớn như vậy tất nhiên sẽ rất hao tổn chân nguyên và sức mạnh tinh thần, mà bây giờ Hạm đội 3 vẫn còn tới hai mươi bốn chiếc tàu chiến trang bị đầy đủ.
Diệp Thiên quả thật rất mạnh, nhưng muốn dùng sức một mình cậu đối phó với một hạm đội siêu cấp, ông ta vẫn không thể tưởng tượng được. Dù sao thì đối phương cũng còn một thứ vũ khí quân sự lớn nhất thế giới hiện nay: tàu sân bay!
Chỉ riêng máy bay chiến đấu siêu thanh trên đó cũng đã trên dưới trăm chiếc, hơn nữa còn trang bị các loại vũ khí hạng nặng, thậm chí còn có vũ khí laser. Bất cứ cái nào chỉ cần chạm vào Diệp Thiên một chút thôi, cậu cũng có thể bị thương nặng trong nháy mắt, chỉ dựa vào việc tu luyện xác thịt thì không thể chống đỡ được.
Ông ta đang suy nghĩ xem tiếp theo Diệp Thiên sẽ hành động thế nào thì trên màn hình, Diệp Thiên đã cho ông ta đáp án.
“Vù!”.
Diệp Thiên đạp chân trên hư không, trong mắt bùng lên ánh sáng thần. Sau khi dùng một kiếm chém đứt tàu hộ vệ săn ngầm, cậu bỗng nhiên giậm chân xuống, tạo ra một luồng sóng khí cực dài.
Cả người cậu cũng dùng tốc độ gấp hai lần âm thanh, trong nháy mắt tiếp cận một chiếc tàu chiến khác trên mặt biển.
“Mau, mau khóa mục tiêu vào cậu ta, rải mưa bom!”.
Một sĩ quan trên tàu khu trục nhìn thấy ánh sáng xanh lam càng lúc càng gần, mô hôi lạnh từ bên tóc mai ông ta lăn xuống, sắc mặt trắng bệch. Ong ta gần như gào lên, truyền đạt mệnh lệnh của mình qua bộ đàm. Các thành viên tác chiến trên tàu cùng nhau hành động. Chi trong nháy mắt, đại bác trên tàu khu trục đồng thời khai hòa, vô số tên lừa đạn phác đều nhắm vào cùng một phương hướng bắn đi.
Không chỉ như vậy, hai mươi ba chiếc tàu chiến khác cũng lần lượt khai hỏa. Máy bay chiến đấu siêu thanh trên tàu sân bay cũng lần lượt ra trận, bắt đầu tác chiến ở mọi phương hướng.
Chớp mắt, trên Thái Bình Dương mưa bom bão đạn, mấy chục chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh lần lượt khai hỏa. Đạn, tên lửa, đạn điện từ, tia laser đồng loạt bắn ra, nhắm thẳng vào bóng người màu xanh.
“Món nợ ở Trung Đông trước kia còn chưa thanh toán với các người, bây giờ lại dám chủ động tìm tới cửa. Các người nghĩ rằng dựa vào vũ khí khoa học kĩ thuật là có thể xưng bá thế giới sao?”.
Trong mắt Diệp Thiên dâng tràn sát ý. Đối mặt với mưa bom đầy trời, tốc độ cậu xông lên phía trước không những không giảm, mà còn tăng nhanh hơn. Trong không khí phát ra tiếng xé gió chói tai, đằng sau cậu cũng tạo thành một vệt dài màu trắng.
“Ầm ầm!”.
Lửa đạn bắn xuống liên tục, nổ tung trên mặt biển, sóng nước khổng lồ dâng lên ngút trời, vô số tôm cá bị nổ nát vụn. Nhưng các sĩ quan binh lính trên tàu chiến lại kinh hoàng nhận ra, bóng người xanh lam ấy không hề nhạt đi, ngược lại vẫn đang nhanh chóng tiến đến gần tàu chiến mà không gặp trở ngại gì.
“Chuyện này không thể nào!”.
Một sĩ quan hải quân đầy vẻ chấn động, kinh ngạc kêu lên. Dưới mưa bom dày đặc như vậy, Diệp Thiên lại giống như cá bơi trong nước, nhàn nhã tự nhiên, hành động không hề bị ảnh hưởng chút nào, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.