Chương 229
Phong Hòa
10/12/2021
Diệp Thiên một tay xách Cát Khắc Thiết Lực, ánh mắt lạnh lùng lướt qua.
“Tôi đã nói muốn bước vào khu vườn này thì tốt nhất nên suy nghĩ hậu quả trước, bây giờ anh còn muốn thử nữa không?”.
Cát Khắc Thiết Lực cảm thấy ánh mắt của Diệp Thiên lạnh lùng tột cùng, không có chút cảm xúc nào, nỗi sợ hãi đã nhấn chìm cả người hắn từ lâu.
Hắn không thốt ra tiếng nào, chỉ có đôi mắt chứa đầy sự van nài, cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.
Đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa lần đầu tiên ý thức được, người được gọi là mạnh nhất thung lũng hoa như hắn chỉ là tương đối mà thôi, trên thê giới này vẫn còn sự tồn tại mà hắn không thể chống lại.
Diệp Thiên liếc nhìn Cát Khắc Thiết Lực, chốc lát sau, một tay cậu hất ra, ném Cát Khắc Thiết Lực đi giống như quăng rác.
Cát Khắc Thiết Lực bay xa hơn mười mét trên không, đập mạnh người lên tảng đá, khóe miệng tràn máu, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Tôi đến đây là để trồng cây, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn!”.
“Lần này tôi nương tay, chỉ cho anh một bài học nho nhỏ. Lần sau còn để tôi nhìn thấy anh đến gần mảnh vườn này, tôi sẽ đánh anh tàn phê!”.
“Cút!”.
Tiếng quát của Diệp Thiên vang lên, Cát Khắc Thiết Lực không kịp lau vết máu bên khóe miệng đã xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết.
Chưa tới một phút, đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa hoàn toàn bị Diệp
Thiên làm khuất phục, không dám ở lại thêm chút nào nữa.
Diệp Thiên trở vào trong vườn, tiếp tục tưới nước nuôi dưỡng mầm non, hết sức tận tâm tận lực, mỗi một bước đều cẩn thận vô cùng.
Các cô gái dân tộc Di chứng kiến toàn bộ quá trình hồi lâu sau mới phản ứng lại, hai mắt long lanh như nước mùa thu, chỉ muốn đưa Diệp Thiên về nhà ngay.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, mặc dù Diệp Thiên bề ngoài đẹp trai xuất sắc, nhưng không phải là bình hoa, mà là một cao thủ giấu tài năng. Ngay cả Cát Khắc Thiết Lực xuất thân từ Âm Khôi Tông đứng trước mặt cậu cũng chỉ như con hổ giấy, không đỡ nổi một đòn.
Cát Khắc Tú Uyển chớp chớp mắt, tia sáng kì lạ lóe lên. Cô ta xoay lại đối mặt với Diệp Thiên, hét lớn.
“Diệp Thiên, tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi, tôi muốn làm vỢ anh!”.
Diệp Thiên không hề nhúc nhích, lạnh nhạt nói với cô ta.
“Các cô cũng mau đi đi, sau này không có chuyện gì thì đừng đến đây đi dạo”.
Cậu quả thật không muốn lại có người đến đây quấy rầy cậu trồng cỏ Ngân Lân, mỗi một bụi cỏ Ngân Lân đều là thứ quan trọng nhất để đế quốc thương nghiệp của cậu quật khởi. Thời gian này, cậu chỉ muốn lợi dụng linh khí nơi đây cộng với Phệ Thiên Huyền Khí của mình để cỏ Ngân Lân nhanh chóng nảy mầm trưởng thành.
Mặc dù các cô gái này rất xinh đẹp, nhưng với cậu cũng chỉ là chim yến chim oanh mà thôi, cậu không hề có hứng thú.
Thái độ của Diệp Thiên lạnh lùng là vậy, song những cô gái dân tộc Di can
đảm này đều không hề sợ hãi, ngược lại hai mắt sáng lên, càng có hứng thú với Diệp Thiên hơn.
“Tôi đã nói muốn bước vào khu vườn này thì tốt nhất nên suy nghĩ hậu quả trước, bây giờ anh còn muốn thử nữa không?”.
Cát Khắc Thiết Lực cảm thấy ánh mắt của Diệp Thiên lạnh lùng tột cùng, không có chút cảm xúc nào, nỗi sợ hãi đã nhấn chìm cả người hắn từ lâu.
Hắn không thốt ra tiếng nào, chỉ có đôi mắt chứa đầy sự van nài, cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.
Đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa lần đầu tiên ý thức được, người được gọi là mạnh nhất thung lũng hoa như hắn chỉ là tương đối mà thôi, trên thê giới này vẫn còn sự tồn tại mà hắn không thể chống lại.
Diệp Thiên liếc nhìn Cát Khắc Thiết Lực, chốc lát sau, một tay cậu hất ra, ném Cát Khắc Thiết Lực đi giống như quăng rác.
Cát Khắc Thiết Lực bay xa hơn mười mét trên không, đập mạnh người lên tảng đá, khóe miệng tràn máu, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Tôi đến đây là để trồng cây, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn!”.
“Lần này tôi nương tay, chỉ cho anh một bài học nho nhỏ. Lần sau còn để tôi nhìn thấy anh đến gần mảnh vườn này, tôi sẽ đánh anh tàn phê!”.
“Cút!”.
Tiếng quát của Diệp Thiên vang lên, Cát Khắc Thiết Lực không kịp lau vết máu bên khóe miệng đã xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết.
Chưa tới một phút, đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa hoàn toàn bị Diệp
Thiên làm khuất phục, không dám ở lại thêm chút nào nữa.
Diệp Thiên trở vào trong vườn, tiếp tục tưới nước nuôi dưỡng mầm non, hết sức tận tâm tận lực, mỗi một bước đều cẩn thận vô cùng.
Các cô gái dân tộc Di chứng kiến toàn bộ quá trình hồi lâu sau mới phản ứng lại, hai mắt long lanh như nước mùa thu, chỉ muốn đưa Diệp Thiên về nhà ngay.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, mặc dù Diệp Thiên bề ngoài đẹp trai xuất sắc, nhưng không phải là bình hoa, mà là một cao thủ giấu tài năng. Ngay cả Cát Khắc Thiết Lực xuất thân từ Âm Khôi Tông đứng trước mặt cậu cũng chỉ như con hổ giấy, không đỡ nổi một đòn.
Cát Khắc Tú Uyển chớp chớp mắt, tia sáng kì lạ lóe lên. Cô ta xoay lại đối mặt với Diệp Thiên, hét lớn.
“Diệp Thiên, tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi, tôi muốn làm vỢ anh!”.
Diệp Thiên không hề nhúc nhích, lạnh nhạt nói với cô ta.
“Các cô cũng mau đi đi, sau này không có chuyện gì thì đừng đến đây đi dạo”.
Cậu quả thật không muốn lại có người đến đây quấy rầy cậu trồng cỏ Ngân Lân, mỗi một bụi cỏ Ngân Lân đều là thứ quan trọng nhất để đế quốc thương nghiệp của cậu quật khởi. Thời gian này, cậu chỉ muốn lợi dụng linh khí nơi đây cộng với Phệ Thiên Huyền Khí của mình để cỏ Ngân Lân nhanh chóng nảy mầm trưởng thành.
Mặc dù các cô gái này rất xinh đẹp, nhưng với cậu cũng chỉ là chim yến chim oanh mà thôi, cậu không hề có hứng thú.
Thái độ của Diệp Thiên lạnh lùng là vậy, song những cô gái dân tộc Di can
đảm này đều không hề sợ hãi, ngược lại hai mắt sáng lên, càng có hứng thú với Diệp Thiên hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.