Chương 232
Phong Hòa
10/12/2021
Hơn nữa, trong phạm vi quản lý của Âm Khôi Tông mà ra tay với đệ tử Âm Khôi Tông, đây vốn là sự sỉ nhục đối với bọn họ.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn cô ta, chỉ tạm dừng một thoáng ngắn ngủi, sau đó chuẩn bị trở vào nhà, dường như không nghe cô ta nói gì.
Cô gái kia thấy vậy, sự lạnh lẽo trên mặt lại dâng lên, trong giọng nói mang theo sát ý mờ nhạt.
“Tôi mặc kệ anh là ai, đến thung lũng hoa làm gì, anh dám làm đệ từ của Âm Khôi Tông chúng tôi bị thương, bây giờ mau chóng theo tôi về, chịu sự phán xét của các trưởng lão phái chúng tôi!”.
Cô ta nhìn Diệp Thiên giống như nhìn một con kiến. Diệp Thiên dám ra tay với đệ tử của Âm Khôi Tông, cô ta
nhất định phải bắt Diệp Thiên về. Mặc dù Diệp Thiên có thể đánh thắng Cát Khắc Thiết Lực, nhưng theo cô ta thấy, Diệp Thiên chắc chắn không thể là đối thủ của cô ta.
Cô ta là đệ tử cấp cao của Âm Khôi Tông, thực lực của mười Cát Khắc Thiết Lực cũng không thể bì được với cô ta, năng lực của hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
“Hắn đến vườn nhà tôi khiêu khích tôi, bị tôi đánh là tự hắn chuốc lấy!”.
“Cô muốn trả thù cho hắn thì có thể thử xem!”.
Diệp Thiên xoay lưng về phía cô ta, giọng nói bình thản.
“Hừ!”.
Cô ta hừ mũi, chuẩn bị ra tay. Ngay lúc đó, ở xa xa đột nhiên truyền tới tiếng gọi gấp gáp.
“Chị!”.
Một thiếu nữ chạy nhanh đến,
chính là Cát Khắc Tú Uyển đã tới cửa gây rắc rối cho cậu.
Cô ta liếc nhìn Diệp Thiên, trong mắt thoáng qua vẻ tức giận, sau đó vội vàng kéo cô gái trẻ tuổi kia lại.
“Chị, các trưởng lão bảo Lư sư huynh đến thông báo chị mau chóng quay về môn phái, chuyện bên này tạm thời để đấy”.
“Trong phái có chuyện gấp phải bàn bạc, bây giờ Lư sư huynh đang ở trước cửa đợi chị!”.
Cô gái trẻ tuổi nhíu mày, hết sức kinh ngạc.
“Môn phái có chuyện gấp ư?”.
Cát Khắc Bác Nhã kinh ngạc, trừ khi trong Âm Khôi Tông xảy ra chuyện gì cực kì khó giải quyết, nếu không chắc chắn sẽ không phái “Lư sư huynh” đến gọi cô ta về vào lúc này.
Cô ta im lặng trong chốc lát, sức mạnh trên người biến mất, lạnh lùng
nói với Diệp Thiên: “Tôi biết anh cũng là một võ giả nội gia, Cát Khắc Thiết Lực bị anh đánh là vì hắn khiêu khích anh trước, hắn có một phần trách nhiệm”.
“Nhưng suy cho cùng anh cũng đã làm bị thương đệ tử của Âm Khôi Tông chúng tôi, nếu qua tối nay anh vẫn chưa rời khỏi thung lũng hoa, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!”.
“Tối nay là cơ hội cuối cùng của anh!”.
Cô ta nói câu này đồng nghĩa sẽ đánh chết Diệp Thiên ngay, không cho cơ hội để thương lượng.
“Rời khỏi thung lũng hoa sao?”.
Diệp Thiên cười nhạt, đầy vẻ khinh thường.
“XƯa nay Diệp Thiên tôi làm gì đều theo ý muốn bản thân, không có bất cứ ai đủ tư cách dạy tôi làm việc”.
“Tôi sẽ không rời khỏi thung lũng
hoa, nếu người của Âm Khôi Tông các cô có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp tới cùng!”.
Tuy giọng nói của cậu bình tĩnh thản nhiên, nhưng nội lực lại mạnh mẽ vô cùng, khiến Cát Khắc Tú Uyển và cô gái trẻ tuổi đều sững sờ.
Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, cô gái kia đã hoàn hồn, lạnh lùng cười thành tiếng.
“Nêu anh đã không biết tốt xấu như vậy, hậu quả anh tự gánh chịu!”.
“Nêu ngày mai anh còn ở lại thung lũng hoa, anh sẽ biết bản lĩnh của Âm Khôi Tông!”.
Nói xong, cô ta không quan tâm đến Diệp Thiên nữa, kéo Cát Khắc Tú Uyển rời khỏi khu vườn.
Vè mặt Diệp Thiên chẳng hề thay đổi, chậm rãi đi vào nhà.
Âm Khôi Tông gì chứ, ở tỉnh Xuyên này, không có bất cứ môn phái nào
mạnh bằng Đường Môn. Ngay cả ông hai Đường Môn mà cậu còn nói giết là giết, chỉ một Âm Khôi Tông cỏn con lý nào cậu lại để vào mắt?
“Chị, nếu ngày mai tên đó vẫn còn ở lại trong thung lũng thì phải làm sao?”.
Trên đường đi, Cát Khắc Tú Uyển nghiêng đầu nhìn cô gái, có chút oán hận hỏi.
Cô gái đó tên là Cát Khắc Bác Nhã, là chị ruột của cô ta, lúc mười tuổi đã được trưởng lão Âm Khôi Tông tìm ra đưa vào môn phái, thiên phú hơn người, bây giờ đã trở thành đệ tử cấp cao của Âm Khôi Tông. Ngoại trừ đại trưởng lão và vài trưởng lão có thực lực đứng hàng đầu, Cát Khắc Bác Nhã được xem là người mạnh nhất trong phái.
Cát Khắc Bác Nhã bước đi chậm rãi, nói một cách sâu xa: “Tiểu Uyển,
chị đã nói quy tắc của Âm Khôi Tông cho em nghe lâu rồi, ai làm người của Âm Khôi Tông bị thương đều sẽ bị xem là kè địch”.
Ánh mắt cô ta chợt lóe lên, mang theo sát khí.
“Nêu ngày mai anh ta không đi khỏi thung lũng hoa, chị có thể bảo đảm các trưởng lão sẽ đích thân ra tay, đến lúc đó, cho dù anh ta có sợ hãi nhận thua thì cũng không thể cứu vãn”.
Cát Khắc Tú Uyển nghe vậy thầm mừng trong lòng. Cô ta biết rõ sự đáng sợ của các trưởng lão trong Âm Khôi Tông. Trong mắt bọn họ, tính mạng của người bình thường chỉ như cỏ rác, huống hồ là kẻ địch của bọn họ?
Tuy Diệp Thiên có thể đánh bại Cát Khắc Thiết Lực, nhưng theo cô ta thấy, khi so với các trưởng lão của Âm Khôi Tông rõ ràng cậu còn thua kém rất
nhiều. Nêu các trưởng lão ra tay, làm sao Diệp Thiên chống lại được?
Cô ta chỉ mong được nhìn thấy gương mặt tuấn tú kiêu ngạo của Diệp Thiên bị người khác giẫm dưới chân!
Diệp Thiên ngước mắt nhìn cô ta, chỉ tạm dừng một thoáng ngắn ngủi, sau đó chuẩn bị trở vào nhà, dường như không nghe cô ta nói gì.
Cô gái kia thấy vậy, sự lạnh lẽo trên mặt lại dâng lên, trong giọng nói mang theo sát ý mờ nhạt.
“Tôi mặc kệ anh là ai, đến thung lũng hoa làm gì, anh dám làm đệ từ của Âm Khôi Tông chúng tôi bị thương, bây giờ mau chóng theo tôi về, chịu sự phán xét của các trưởng lão phái chúng tôi!”.
Cô ta nhìn Diệp Thiên giống như nhìn một con kiến. Diệp Thiên dám ra tay với đệ tử của Âm Khôi Tông, cô ta
nhất định phải bắt Diệp Thiên về. Mặc dù Diệp Thiên có thể đánh thắng Cát Khắc Thiết Lực, nhưng theo cô ta thấy, Diệp Thiên chắc chắn không thể là đối thủ của cô ta.
Cô ta là đệ tử cấp cao của Âm Khôi Tông, thực lực của mười Cát Khắc Thiết Lực cũng không thể bì được với cô ta, năng lực của hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
“Hắn đến vườn nhà tôi khiêu khích tôi, bị tôi đánh là tự hắn chuốc lấy!”.
“Cô muốn trả thù cho hắn thì có thể thử xem!”.
Diệp Thiên xoay lưng về phía cô ta, giọng nói bình thản.
“Hừ!”.
Cô ta hừ mũi, chuẩn bị ra tay. Ngay lúc đó, ở xa xa đột nhiên truyền tới tiếng gọi gấp gáp.
“Chị!”.
Một thiếu nữ chạy nhanh đến,
chính là Cát Khắc Tú Uyển đã tới cửa gây rắc rối cho cậu.
Cô ta liếc nhìn Diệp Thiên, trong mắt thoáng qua vẻ tức giận, sau đó vội vàng kéo cô gái trẻ tuổi kia lại.
“Chị, các trưởng lão bảo Lư sư huynh đến thông báo chị mau chóng quay về môn phái, chuyện bên này tạm thời để đấy”.
“Trong phái có chuyện gấp phải bàn bạc, bây giờ Lư sư huynh đang ở trước cửa đợi chị!”.
Cô gái trẻ tuổi nhíu mày, hết sức kinh ngạc.
“Môn phái có chuyện gấp ư?”.
Cát Khắc Bác Nhã kinh ngạc, trừ khi trong Âm Khôi Tông xảy ra chuyện gì cực kì khó giải quyết, nếu không chắc chắn sẽ không phái “Lư sư huynh” đến gọi cô ta về vào lúc này.
Cô ta im lặng trong chốc lát, sức mạnh trên người biến mất, lạnh lùng
nói với Diệp Thiên: “Tôi biết anh cũng là một võ giả nội gia, Cát Khắc Thiết Lực bị anh đánh là vì hắn khiêu khích anh trước, hắn có một phần trách nhiệm”.
“Nhưng suy cho cùng anh cũng đã làm bị thương đệ tử của Âm Khôi Tông chúng tôi, nếu qua tối nay anh vẫn chưa rời khỏi thung lũng hoa, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!”.
“Tối nay là cơ hội cuối cùng của anh!”.
Cô ta nói câu này đồng nghĩa sẽ đánh chết Diệp Thiên ngay, không cho cơ hội để thương lượng.
“Rời khỏi thung lũng hoa sao?”.
Diệp Thiên cười nhạt, đầy vẻ khinh thường.
“XƯa nay Diệp Thiên tôi làm gì đều theo ý muốn bản thân, không có bất cứ ai đủ tư cách dạy tôi làm việc”.
“Tôi sẽ không rời khỏi thung lũng
hoa, nếu người của Âm Khôi Tông các cô có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp tới cùng!”.
Tuy giọng nói của cậu bình tĩnh thản nhiên, nhưng nội lực lại mạnh mẽ vô cùng, khiến Cát Khắc Tú Uyển và cô gái trẻ tuổi đều sững sờ.
Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, cô gái kia đã hoàn hồn, lạnh lùng cười thành tiếng.
“Nêu anh đã không biết tốt xấu như vậy, hậu quả anh tự gánh chịu!”.
“Nêu ngày mai anh còn ở lại thung lũng hoa, anh sẽ biết bản lĩnh của Âm Khôi Tông!”.
Nói xong, cô ta không quan tâm đến Diệp Thiên nữa, kéo Cát Khắc Tú Uyển rời khỏi khu vườn.
Vè mặt Diệp Thiên chẳng hề thay đổi, chậm rãi đi vào nhà.
Âm Khôi Tông gì chứ, ở tỉnh Xuyên này, không có bất cứ môn phái nào
mạnh bằng Đường Môn. Ngay cả ông hai Đường Môn mà cậu còn nói giết là giết, chỉ một Âm Khôi Tông cỏn con lý nào cậu lại để vào mắt?
“Chị, nếu ngày mai tên đó vẫn còn ở lại trong thung lũng thì phải làm sao?”.
Trên đường đi, Cát Khắc Tú Uyển nghiêng đầu nhìn cô gái, có chút oán hận hỏi.
Cô gái đó tên là Cát Khắc Bác Nhã, là chị ruột của cô ta, lúc mười tuổi đã được trưởng lão Âm Khôi Tông tìm ra đưa vào môn phái, thiên phú hơn người, bây giờ đã trở thành đệ tử cấp cao của Âm Khôi Tông. Ngoại trừ đại trưởng lão và vài trưởng lão có thực lực đứng hàng đầu, Cát Khắc Bác Nhã được xem là người mạnh nhất trong phái.
Cát Khắc Bác Nhã bước đi chậm rãi, nói một cách sâu xa: “Tiểu Uyển,
chị đã nói quy tắc của Âm Khôi Tông cho em nghe lâu rồi, ai làm người của Âm Khôi Tông bị thương đều sẽ bị xem là kè địch”.
Ánh mắt cô ta chợt lóe lên, mang theo sát khí.
“Nêu ngày mai anh ta không đi khỏi thung lũng hoa, chị có thể bảo đảm các trưởng lão sẽ đích thân ra tay, đến lúc đó, cho dù anh ta có sợ hãi nhận thua thì cũng không thể cứu vãn”.
Cát Khắc Tú Uyển nghe vậy thầm mừng trong lòng. Cô ta biết rõ sự đáng sợ của các trưởng lão trong Âm Khôi Tông. Trong mắt bọn họ, tính mạng của người bình thường chỉ như cỏ rác, huống hồ là kẻ địch của bọn họ?
Tuy Diệp Thiên có thể đánh bại Cát Khắc Thiết Lực, nhưng theo cô ta thấy, khi so với các trưởng lão của Âm Khôi Tông rõ ràng cậu còn thua kém rất
nhiều. Nêu các trưởng lão ra tay, làm sao Diệp Thiên chống lại được?
Cô ta chỉ mong được nhìn thấy gương mặt tuấn tú kiêu ngạo của Diệp Thiên bị người khác giẫm dưới chân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.