Chương 2289
Phong Hòa
19/11/2022
Chương 2415
Hắn đã gặp tình huống này vô số lần, đây là chuẩn mực hành xử trước giờ của hắn: không những chiến thắng đối thủ, mà còn phải choán lấy tâm trí của kẻ đó, để hẳn ta trọn đời không thể tiến bộ thêm.
Ánh sáng trong đôi mắt của Diệp Thiên như ảm đạm đi vài phần. Từ khi tu luyện thành công thánh thể Phệ Thiên đến nay, cậu tự nhận rằng, nhìn khắp thế tục hoàn cầu đã không còn đối thủ của mình nữa. Cho dù có, cùng lắm là ngang sức ngang tài, không phân cao thấp.
Nhưng sự xuất hiện của Nachzehrer hiện giờ lại nghiền nát niềm tự hào về thành quả tu luyện của cậu. Thánh thể Phệ Thiên mà cậu luôn tự hào, hàng phòng ngự mạnh mẽ đến tuyệt đối như thế bị Nachzehrer giơ tay bóp nát, đối với cậu mà nói, đây là một đả kích khổng lồ.
Trong tám năm bị phế bỏ võ mạch, tuy đi khắp núi cao vực sâu, trải qua vô số lần sinh tử, nhưng suy cho cùng, lúc này cậu cũng chỉ là một thanh niên vừa đầy hai mươi tuổi thôi. Khi thành quả đạt được nhờ sự phấn đấu của bản thân bị đả kích đầy vô tình, điều này khiến tâm lý của cậu bị hủy hoại không gì sánh bằng.
Ý chí chiến đấu bùng nổ trước đó của cậu cũng tiêu tán hết trong khoảnh khắc này, ánh mắt rệu rã, sinh ra dao động.
Cách biệt giữa phàm nhân và thần tiên rốt cuộc lớn đến mức nào? Những thần linh dị tộc cao cao tại thượng kia phải chăng thực sự bất khả chiến bại?
Mối nghi hoặc cực lớn lấn quẩn trong đầu Diệp Thiên, lúc này đây, cậu chìm trong trạng thái hổn loạn. Môi trường xung quanh dường như không còn liên quan gì tới cậu nữa, thậm chí tiếng hô hào của Tiếu Văn Nguyệt và những người khác ở bên dưới cũng không lọt vào tai, chỉ có gương mặt của từng đối thủ rất mạnh đã từng chiến đấu cùng cậu và bị cậu hạ gục dưới chân không ngừng lướt qua trước mặt.
Những kẻ địch từng bị cậu đánh bại, từng bị cậu chém giết, phải chăng hôm nay cậu cũng sẽ nhận được kết cục giống như họ, nếm trải tư vị của thất bại?
“Mình, thua rồi ư?”
Máu thịt ở hai bên vết thương trên lồng nguc cậu đang nhúc nhích, tổ chức tế bào mới đang nhanh chóng sinh trưởng, vết thương cũng mau chóng khép lại, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ đờ đẫn đứng lặng ở chân trời.
“Loài người thật nực cười!”, Nachzehrer mở rộng đôi cánh, trông như áng mây sà xuống, quạt ra những luồng gió lớn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tàn nhẫn và khát máu.
“Với tư cách là loài người thì sức mạnh của cậu có thể đạt đến mức độ này đã là xuất sắc, đã là đỉnh cao rồi!”
“Tiếc rằng, giữa hai chúng ta tồn tại cách biệt về tầng không gian, phàm nhân mạnh đến mấy cũng đâu thể sánh vai cùng thần tiên được?”
Hắn đảo mắt nhìn Diệp Thiên đang đờ đẫn, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng rõ ràng.
“Có lẽ, bây giờ đến cả lời của tôi cũng không nghe thấy, thật đáng thương quá!”
“Vậy thì hãy mang theo ngờ vực của bản thân, biến thành chất dinh dưỡng trong huyết hải của ta đi!”
Dứt lời, hắn vung bàn tay to lớn, chỉ thấy cơn sóng bằng máu trên không trung ào tới, hóa thành biển máu vô tận, xô những đợt sóng cao vài mét bao vây lẩy Diệp Thiên.
Trong lúc sóng lớn cuộn trào, dường như có vô số tiếng gào thét trầm đục thoát ra, giống như tiếng lệ quỷ gào khóc, từng chiếc đầu lâu đỏ thẩm xuất hiện trong đợt sóng, há to khuôn miệng như chậu máu, dường như muốn cắn nuốt Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên!”
Cố Giai Lệ ngửi thấy mùi máu vô cùng hô tanh thì tỏ ra hết sức lo lắng, muốn gọi Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề nhúc nhích, hoàn toàn không cảm nhận được mọi thông tin xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.