Chương 2362
Phong Hòa
19/11/2022
Chương 2488
La Thanh Chỉ nhíu mày, không trả lời, đôi mắt xinh đẹp lại không rời khỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên thể hiện sức mạnh cao ngất, càn quét tất cả, nhưng không biết tại sao cô ấy vẫn không thể xem Diệp Thiên như cao thủ tuyệt thế. Cô ấy thích “kẻ bị bỏ đi” quây quần cùng mọi người bên lửa trại trong tiệc tối, cùng ăn cùng ngủ, cùng nâng cốc tâm sự với cô hơn.
“Không sao!”.
Diệp Thiên xua tay với La Không Nhàn, sau đó nhìn sang La Thanh Chỉ.
“Cô hai, tôi quả thật không có ý giấu giếm cô. Khi xưa ở Sâm Hải Mật Lâm, tôi bị thương nặng mới khỏi, lần đó hôn mê là hậu di chứng của vết thương!”.
“Nếu lúc đó cô không cứu tôi ra, có lẽ tôi vẫn bình an vô sự, nhưng cũng có thể dẫn tới hậu quả khác không ai biết trước được. Cho nên cô quả thật có ơn với tôi, chuyện này cô không cần nghi ngờ nữa”.
“Sau này, dù Diệp Thiên tôi có đi đâu cũng sẽ khắc ghi phần ân tình này trong tim”.
“Thật sao?”.
La Thanh Chỉ nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
“Nói cách khác, cho dù sau này anh rời đi, chỉ cần tôi có chuyện gì không giải quyết được cũng có thể đến tìm anh sao?”.
La Không Nhàn nhìn gương mặt mong chờ của con gái út, trong lòng thầm dao động. Ông ta biết đứa con gái của mình đã có cảm xúc khác với Diệp Thiên, ông ta vội vàng nhìn sang cậu, muốn biết cậu trả lời thế nào.
Chỉ thấy Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, tôi là người làm mà cô thuê về, cô hai có việc sai bảo, sao tôi dám không nghe?”.
Nghe câu nói nửa đùa nửa thật của Diệp Thiên, La Thanh Chỉ lập tức tươi cười, nỗi lo trong lòng tan biến.
Diệp Thiên thể hiện ra thực lực càng mạnh, cô ấy lại càng lo lắng một ngày nào đó sẽ không gặp được Diệp Thiên nữa, khoảng cách giữa cô ấy và Diệp Thiên sẽ kéo dài vô tận. Nhưng bây giờ, biểu hiện của Diệp Thiên đã xua tan nỗi lo của cô ấy.
Diệp Thiên vẫn là “kẻ bị bỏ đi” có hơi ngờ nghệch, còn cô ấy vẫn là “cô hai” trong lòng Diệp Thiên.
“Đúng rồi!”.
Diệp Thiên bỗng nhiên nhớ tới “cảnh giới truyền thuyết địa cấp” mà Hắc Ma Giáo Chủ nhắc tới trước kia, cậu nhìn về phía La Không Nhàn: “Gia chủ La, tôi muốn biết cái gọi là “cảnh giới truyền thuyết địa cấp” có nghĩa là gì? Đó cũng là cảnh giới truyền thuyết sao?”.
La Không Nhàn nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, cảm thấy nghi hoặc: “Diệp đại nhân, cậu không biết “cảnh giới truyền thuyết địa cấp” sao?”.
Hai chị em nhà họ La cũng vô cùng bất ngờ, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt quái dị. Chuyện này người ở tiểu thế giới đều biết, sao Diệp Thiên lại không biết?
Diệp Thiên không hề che giấu, lập tức lắc đầu: “Không dám giấu mọi người, tôi không phải là người của tiểu thế giới, cho nên không biết “cảnh giới truyền thuyết địa cấp” là sao”.
“Cái gì?”.
Ba bố con nhà họ La lập tức kêu lên kinh ngạc.
Diệp Thiên không phải là người của tiểu thế giới?
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh hãi tột độ trong mắt người kia.
Một lúc lâu sau, ba người mới hoàn hồn lại. La Thanh Chỉ thân thiết với Diệp Thiên nhất, nghiêm giọng hỏi: “Anh nói anh không phải người của tiểu thế giới, lẽ nào anh từ giới thế tục đến?”.
“Phải!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.