Chương 2377
Phong Hòa
19/11/2022
Chương 2503
Cậu đã mất kiên nhẫn đôi co với cô gái này, vừa định quay người rời đi thì một tia sáng kỳ lạ lóe lên từ búi tóc của Thi Nhiễm Doanh, khiến ánh mắt Diệp Thiên ngưng lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu đột nhiên tiến lên một bước, trước khi Thi Nhiễm Doanh kịp phản ứng, lòng bàn tay của Diệp Thiên đã chạm đến đỉnh đầu cô, cậu lấy ra một vật từ giữa mái tóc của cô, đó là một chiếc kẹp tóc đơn giản nhưng tinh xảo.
Chất liệu của chiếc kẹp tóc chỉ là chất liệu ngọc bích tương đối quý giá, cũng không phải là bảo vật quý hiếm, Diệp Thiên cầm trong tay nhưng ánh mắt lập tức thay đổi.
Bởi vì chủ nhân ban đầu của chiếc kẹp tóc này là Thi Tú Vân.
Thi Tú Vân đã đeo chiếc kẹp tóc này được tám năm, nhưng vào lúc này, chiếc kẹp tóc này lại xuất hiện giữa mái tóc của Thi Nhiễm Doanh.
Gần như ngay lập tức, đôi mắt của Diệp Thiên bùng lên sát khí cuống bạo, cậu nhìn thầng vào Thi Nhiễm Doanh. “Tôi chi hỏi một lần, tại sao chiếc kẹp tóc này lại ở chỗ cô?” “Mẹ tôi giờ đang è đâu?” Cậu vừừa dit lời, biểu hiện của Thi Nhiễm Deanh ngay lập tức đông cứng lại!
Ánh mắt Diệp Thiên đảo tới, sát khí giống như làn sóng giận dữ quét về phía Thi Nhiễm Doanh.
Thi Nhiễm Doanh chỉ cảm thấy thân thể gần như cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng trở nên trì trệ và chậm chạp, đối mặt với Diệp Thiên, cô ấy như đang đối mặt với một ngọn núi cực kỳ nặng, bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ ập xuống đầu cô.
“Mẹ tôi giờ đang ở đâu?”
Lúc này, Diệp Thiên đã không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, đồ vật cá nhân của Thi Tú Vân xuất hiện trong tay Thi Nhiễm Doanh khiến cậu mất hết lý trí.
“Mẹ?”
Mặc dù Thi Nhiễm Doanh giống như rơi vào một động băng, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nghe thấy lời của Diệp Thiên.
Cô nén nỗi sợ hãi trào dâng, kinh ngạc hỏi: “Anh … anh là con trai của cô sao?”
“Rốt cuộc anh là anh họ Diệp Thiên, hay là anh họ Diệp Tinh?”
Một chữ “anh họ” khiến phần lớn sát khí trong mắt Diệp Thiên lập tức tiêu tán.
“Anh họ?”
Cậu rất ngạc nhiên, Thi Nhiễm Doanh lại biết tên của cậu và Diệp Tinh?
Không chỉ vậy, trong cả gia tộc họ Thi, cậu và Diệp Tinh đều bị coi như người ngoài hành tinh, cụm từ “anh họ” thoát ra khỏi miệng Thi Nhiễm Doanh khiến cậu có chút bất ngờ.
Cậu nhìn chằm chằm Thi Nhiễm Doanh một lúc, sát khí lúc này đã tiêu tán, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
“Tôi là Diệp Thiên!”
Cậu nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây lần này là để tìm mẹ tôi và đưa bà ấy về nhà!”
“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Còn nữa, tại sao chiếc kẹp tóc của mẹ tôi lại ở trong tay cô?”
Thi Nhiễm Doanh đã thoát ra được khỏi luồng sát khí bao trùm, nhưng vẻ mặt của cô ấy còn kinh ngạc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.