Chương 272
Phong Hòa
17/12/2021
Tiếu Văn Nguyệt ngồi vào chỗ, không khỏi thở dài lắc đầu, không hiểu
sao Diệp Thiên không bao giờ nghe lời khuyên của cô ta, lần nào cũng
vậy, cứ một mực làm theo ý của mình mà không thèm để ý tới lời cô ta
nói.
Ngày hôm sau, bài kiểm tra hàng tháng bắt đầu diễn ra, học sinh lớp 12 đều đã chuẩn bị đầy đủ, lần lượt bước vào phòng
Chỗ ngồi của thí sinh tham gia bài kiểm tra hàng tháng này đưdc sắp xếp theo thứ tự đảo loạn. Tiếu Văn Nguyệt đến phòng thi từ sớm, bỗng thấy tên của Diệp Thiên vừa hay xuất hiện trong danh sách thí sinh thi của phòng này.
Số thứ tự thi của cô ta là thứ hai từ dưới lên, còn Diệp Thiên thì ở giữa.
Cho đến khi giờ thi sắp bắt đầu, Diệp Thiên mới thong dong đến, trông bộ dạng có phần lười biếng.
Sau khi bài kiểm tra đưdc phát, Tiếu Văn Nguyệt không chú ý đến Diệp Thiên nữa, mà bắt đầu đọc hiểu câu hỏi.
Khoảng bốn mưdi phút sau, Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn thành câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng. Câu hỏi điền vào chỗ trống này hối khó. Cô ta đang suy nghĩ, bỗng bất giác ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước.
Cô ta thấy Diệp Thiên đặt bút sang một bên, còn bản thân thì nằm sấp lên bài kiểm tra và phiếu điền đáp án rồi ngủ ngon lành.
“Cái tên này, trong phòng thi rồi mà còn ngủ được à?”.
Tiếu Văn Nguyệt không khỏi cảm thấy bất lực, Diệp Thiên ngủ trong lớp đã đành, bây giờ trong phòng thi cũng không khác gì-
Cô ta lắc đầu tiếp tục làm bài, mặc kệ Diệp Thiên. Cô ta vốn cho rằng khi Diệp Thiên chủ động cá cược với Âu Hạo Thần, ít nhất cũng có hậu thuẫn nhất định, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thiên chỉ là đang ăn nói ba hoa, không biết lượng sức mình mà thôi.
Cứ như vậy thì đừng nói đến việc đọ sức với Âu Hạo Thần, không kém hơn Âu Hạo Thần một hai trăm điểm đã là được ông trời phù hộ lắm rồi.
Sau bốn môn thi, cứ vào phòng thi được ba mươi phút thì Diệp Thiên lại gục đầu ngủ thiếp đi, đến giờ nộp bài thì lập tức nộp, lần nào cũng vậy.
Buổi chiều ngày thứ hai sau bài kiểm tra hàng tháng, Tiếu Văn Nguyệt chặn Diệp Thiên ở cửa lớp.
“Cô lại làm sao thế?”.
Diệp Thiên vẫn thờ ơ như cũ.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc, sau đó lấy ra một cuốn sổ dày trong cặp.
“Cho anh cái này!”.
Diệp Thiên không nhận mà hỏi: “Cái gì đây?”.
“Đây là vở ghi chép học tập của tôi. Tôi đã ghi lại những kiến thức trọng tâm của tất cả các môn học cấp ba. Anh cầm về xem kỹ đi, như vậy sẽ cải thiện được kết quả kỳ thi tiếp theo của anh”.
Tiếu Văn Nguyệt hết sức chân thành. Cô ta nghĩ rằng đây là sự đóng góp lớn nhất mà cô ta có thể làm cho Diệp Thiên với tư cách là bạn cùng bàn của cậu. Ngay cả khi cô ta và Diệp Thiên không thể đến với nhau, cô ta vẫn hy vọng rằng Diệp Thiên sẽ tiến bộ hơn trong tương lai, không dây dưa
với đám người của thế giới ngầm, bước đi trên con đường đúng đắn.
Diệp Thiên nhìn Tiếu Văn Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó lắc đầu nói: “Cô cầm về đi, tôi không cần thứ này!”.
“Diệp Thiên, anh sao thế?”, Tiếu Văn Nguyệt tức giận nói: “Anh từ dưới quê lên, nếu không dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học, sau này làm đưốc trò trống gì chứ? Thành tích học tập yếu kém thì cả đời này anh chỉ có thể chôn chân ở tầng lớp thấp của xã hội thôi”.
“Hay là anh thực sự nghĩ rằng nếu anh lăn lộn chốn giang hồ là có thể vang danh, có thể trở thành ông trùm như Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình?”.
Vẻ mặt Diệp Thiên vẫn lạnh lùng.
“Tiếu Văn Nguyệt, tôi đã nói với cô rồi, đừng dùng cách nghĩ của cô để suy đoán tôi!”.
“Đám Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình còn lâu mới lên đưdc đến trình độ mà tôi sẽ đạt đưdc trong tưdng lai!”.
“Hdn nữa, sao cô biết điểm tôi kém?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên liền thất vọng ra mặt.
“Anh đấy, lúc nào cũng ăn nói ngang ngạnh như vậy, cứng đầu như vậy sao?”.
Cô ta lắc đầu cất vở, vẻ mặt bỗng trở nên kiên quyết.
“Được thôi, Diệp Thiên, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa, cũng sẽ không nói chuyện với anh dù nửa câu, anh muốn làm gì thì làm!”.
Dứt lời, Tiếu Văn Nguyệt rời khỏi phòng học mà không thèm quay đầu nhìn lại, lần này cô ta thực sự thất vọng về Diệp Thiên, không còn chút hi vọng nào nữa.
Khi ngang qua quầy báo trong khuôn viên trường, Tiếu Văn Nguyệt thấy có rất nhiều người ở đó. Có gì đó hơi lạ. Đúng lúc này, Lí Tinh Tinh tình cờ chạy ngang qua, kéo cô ta lại.
“Nguyệt Nguyệt, chúng mình đi xem thử đi. Nghe nói bảng xếp hạng của bài kiểm tra hàng tháng đã được công bố rồi đấy!”.
“Chúng mình đi xem tên Diệp Thiên bị Âu Hạo Thần đạp bay trong nháy mắt như thế nào nhé!”
Ngày hôm sau, bài kiểm tra hàng tháng bắt đầu diễn ra, học sinh lớp 12 đều đã chuẩn bị đầy đủ, lần lượt bước vào phòng
Chỗ ngồi của thí sinh tham gia bài kiểm tra hàng tháng này đưdc sắp xếp theo thứ tự đảo loạn. Tiếu Văn Nguyệt đến phòng thi từ sớm, bỗng thấy tên của Diệp Thiên vừa hay xuất hiện trong danh sách thí sinh thi của phòng này.
Số thứ tự thi của cô ta là thứ hai từ dưới lên, còn Diệp Thiên thì ở giữa.
Cho đến khi giờ thi sắp bắt đầu, Diệp Thiên mới thong dong đến, trông bộ dạng có phần lười biếng.
Sau khi bài kiểm tra đưdc phát, Tiếu Văn Nguyệt không chú ý đến Diệp Thiên nữa, mà bắt đầu đọc hiểu câu hỏi.
Khoảng bốn mưdi phút sau, Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn thành câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng. Câu hỏi điền vào chỗ trống này hối khó. Cô ta đang suy nghĩ, bỗng bất giác ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước.
Cô ta thấy Diệp Thiên đặt bút sang một bên, còn bản thân thì nằm sấp lên bài kiểm tra và phiếu điền đáp án rồi ngủ ngon lành.
“Cái tên này, trong phòng thi rồi mà còn ngủ được à?”.
Tiếu Văn Nguyệt không khỏi cảm thấy bất lực, Diệp Thiên ngủ trong lớp đã đành, bây giờ trong phòng thi cũng không khác gì-
Cô ta lắc đầu tiếp tục làm bài, mặc kệ Diệp Thiên. Cô ta vốn cho rằng khi Diệp Thiên chủ động cá cược với Âu Hạo Thần, ít nhất cũng có hậu thuẫn nhất định, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thiên chỉ là đang ăn nói ba hoa, không biết lượng sức mình mà thôi.
Cứ như vậy thì đừng nói đến việc đọ sức với Âu Hạo Thần, không kém hơn Âu Hạo Thần một hai trăm điểm đã là được ông trời phù hộ lắm rồi.
Sau bốn môn thi, cứ vào phòng thi được ba mươi phút thì Diệp Thiên lại gục đầu ngủ thiếp đi, đến giờ nộp bài thì lập tức nộp, lần nào cũng vậy.
Buổi chiều ngày thứ hai sau bài kiểm tra hàng tháng, Tiếu Văn Nguyệt chặn Diệp Thiên ở cửa lớp.
“Cô lại làm sao thế?”.
Diệp Thiên vẫn thờ ơ như cũ.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc, sau đó lấy ra một cuốn sổ dày trong cặp.
“Cho anh cái này!”.
Diệp Thiên không nhận mà hỏi: “Cái gì đây?”.
“Đây là vở ghi chép học tập của tôi. Tôi đã ghi lại những kiến thức trọng tâm của tất cả các môn học cấp ba. Anh cầm về xem kỹ đi, như vậy sẽ cải thiện được kết quả kỳ thi tiếp theo của anh”.
Tiếu Văn Nguyệt hết sức chân thành. Cô ta nghĩ rằng đây là sự đóng góp lớn nhất mà cô ta có thể làm cho Diệp Thiên với tư cách là bạn cùng bàn của cậu. Ngay cả khi cô ta và Diệp Thiên không thể đến với nhau, cô ta vẫn hy vọng rằng Diệp Thiên sẽ tiến bộ hơn trong tương lai, không dây dưa
với đám người của thế giới ngầm, bước đi trên con đường đúng đắn.
Diệp Thiên nhìn Tiếu Văn Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó lắc đầu nói: “Cô cầm về đi, tôi không cần thứ này!”.
“Diệp Thiên, anh sao thế?”, Tiếu Văn Nguyệt tức giận nói: “Anh từ dưới quê lên, nếu không dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học, sau này làm đưốc trò trống gì chứ? Thành tích học tập yếu kém thì cả đời này anh chỉ có thể chôn chân ở tầng lớp thấp của xã hội thôi”.
“Hay là anh thực sự nghĩ rằng nếu anh lăn lộn chốn giang hồ là có thể vang danh, có thể trở thành ông trùm như Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình?”.
Vẻ mặt Diệp Thiên vẫn lạnh lùng.
“Tiếu Văn Nguyệt, tôi đã nói với cô rồi, đừng dùng cách nghĩ của cô để suy đoán tôi!”.
“Đám Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình còn lâu mới lên đưdc đến trình độ mà tôi sẽ đạt đưdc trong tưdng lai!”.
“Hdn nữa, sao cô biết điểm tôi kém?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên liền thất vọng ra mặt.
“Anh đấy, lúc nào cũng ăn nói ngang ngạnh như vậy, cứng đầu như vậy sao?”.
Cô ta lắc đầu cất vở, vẻ mặt bỗng trở nên kiên quyết.
“Được thôi, Diệp Thiên, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa, cũng sẽ không nói chuyện với anh dù nửa câu, anh muốn làm gì thì làm!”.
Dứt lời, Tiếu Văn Nguyệt rời khỏi phòng học mà không thèm quay đầu nhìn lại, lần này cô ta thực sự thất vọng về Diệp Thiên, không còn chút hi vọng nào nữa.
Khi ngang qua quầy báo trong khuôn viên trường, Tiếu Văn Nguyệt thấy có rất nhiều người ở đó. Có gì đó hơi lạ. Đúng lúc này, Lí Tinh Tinh tình cờ chạy ngang qua, kéo cô ta lại.
“Nguyệt Nguyệt, chúng mình đi xem thử đi. Nghe nói bảng xếp hạng của bài kiểm tra hàng tháng đã được công bố rồi đấy!”.
“Chúng mình đi xem tên Diệp Thiên bị Âu Hạo Thần đạp bay trong nháy mắt như thế nào nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.