Chương 2669
Phong Hòa
25/11/2022
Chương 2795
“Cho dù dùng sức mạnh tinh thần của cậu dẫn dắt, đưa linh hồn cô ấy quay trở về cơ thể thì cũng sẽ để lại hậu họa cả đời cho cô ấy. Hơn nữa, thần trí và kí ức cũng sẽ chịu tổn thương rất lớn, được không bù nổi mất”.
Nghe kính linh nói xong, Diệp Thiên mới hiểu ra, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Căn nguyên linh hồn là nguồn gốc sức mạnh và sức sống cơ bản nhất của linh hồn. Linh hồn là thứ cực kì bí ẩn, phương pháp để tu luyện cực kì ít ỏi, một khi bị thương mà muốn khôi phục sẽ càng thêm khó.
Trong lòng cậu dâng lên cảm giác sợ hãi, nếu vừa rồi cậu làm nhanh một bước, đưa linh hồn của Hoa Lộng Ảnh ra ngoài, e là sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.
“Phù!”.
Cậu nghiêm mắt lại, thở ra một hơi, điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại, lúc này sự sắc bén và sát ý trong mắt cũng tan đi hơn một nửa.
“Vừa nãy là tôi quá lỗ mãng!”.
Cậu nhìn về phía kính linh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nói tới tôi còn phải cảm ơn ông. Mặc dù bây giờ linh hồn của Tiểu Ảnh cực kì yếu ớt, nhưng nhờ ông mới có thể giữ linh hồn của cô ấy ở lại thế gian”.
“Tôi nợ ông một phần ân tình!”.
Kính linh nghe vậy thờ ơ khoát tay: “Cậu nặng lời rồi, đây là nữ chủ nhân của tôi, an nguy của cô ấy là trách nhiệm của tôi, đâu cần phải cảm ơn”.
Ông ta ngừng lại một lúc, thở dài một hơi, vô cùng bất lực nói: “Tuy vậy, không gian hỗn độn bên trong Thông Thiên Kính chỉ có thể bảo vệ linh hồn của cô ấy không chết, hiệu quả nuôi dưỡng và tẩm bổ cho linh hồn cực kì thấp, chỉ có thể để cô ấy tự hồi phục. Quá trình này có thể kéo dài mấy năm, thậm chí là mười mấy năm”.
“Mấy năm? Mười mấy năm?”.
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt càng đăm chiêu. Mặc dù với tuổi thọ của cậu hiện giờ, chút thời gian này chỉ như một cái chớp mắt, nhưng một ngày Hoa Lộng Ảnh chưa tỉnh lại, cậu như phải chịu đựng giày vò một năm. Nếu phải đợi mấy năm, mười mấy năm, đối với cậu mà nói chẳng khác nào hàng nghìn năm, đau khổ thế nào?
Cậu suy tư một lúc mới lên tiếng hỏi: “Có cách nào để căn nguyên linh hồn của cô ấy khôi phục nhanh hơn không?”.
Tu vi Diệp Thiên cao ngút trời, những gì cậu học tập, sáng tạo có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể cậu có công hiệu khiến người chết sống lại, thậm chí kéo dài tuổi thọ cũng không thành vấn đề. Nhưng Phệ Thiên Huyền Lực lại không có tác dụng tăng cường linh hồn.
Muốn khôi phục căn nguyên linh hồn của Hoa Lộng Ảnh, cậu quả thật không còn cách nào. Nhưng kính linh đã đi theo Tứ Tượng Thần Quân gần nghìn năm, có sự đúc kết nhiều năm lịch sử, ắt hẳn ông ta biết một số tin tức về phương diện này.
“Phương pháp thì có, chỉ là… e rằng sẽ có chút khó khăn”.
Kính linh sờ mũi, dường như có chút băn khoăn.
Diệp Thiên lập tức khoát tay: “Có cách thì cứ nói với tôi, cho dù có lên trời hái trăng, xuống địa ngục vớt hồn, tôi cũng không lùi bước!”.
“Cứu Tiểu Ảnh là việc quan trọng hàng đầu của tôi bây giờ, có khó khăn thế nào cũng không ngăn được tôi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.