Chương 2801
Phong Hòa
13/02/2023
Chương 2927
Còn người có thể làm cho Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm có phản ứng, cũng chỉ là người mang hai chữ “Trường Hà” trong tên mà thôi, theo như Diệp Thiên biết thì tuyệt đối không thể có người thứ hai, chỉ có người duy nhất tuyên bố đi theo đạo trường thọ thành tiên là Trường Hà Kiếm Tiên.
“Ồ?”
Nghe thấy lời của Diệp Thiên, Cổ Nguyệt Trường Hà hơi nhướng mắt, càng thêm kinh ngạc.
“Đã qua mấy trăm năm, không ngờ vẫn còn nhân loại nhớ tới cổ nhân như tôi sao, làm tôi khá kinh ngạc đấy!”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, trong mắt hiện lên vẻ ôn hoà: “Chàng trai trẻ, trên người cậu có thứ gì đo khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc!”
“Tôi từng để lại một vài vật phẩm ở thế giới tục, có phải cậu đã lấy được thứ gì rồi không?”
Diệp Thiên không hề có ý che giấu, ngay khi nghe thấy Cổ Nguyệt Trường Hà nói xong, cậu liền nhấc tay lên, thần quang ở ấn đường phát sáng, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm lập tức xuất hiện trong tay cậu.
Diệp Thiên nhẹ nhàng ném Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, lưỡi kiếm cắt ngang thành một vòng cung hoàn mỹ, sau đó rơi xuống như dòng nước trước mặt Cổ Nguyệt Trường Hà.
“Nhờ cơ duyên nên tôi mới có được bội kiếm của ông năm đó, tôi đã sử dụng phôi kiếm của nó để luyện chế ra thanh Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm này!”
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, tuy lúc này sát chiêu mạnh nhất của cậu đang ở gần một người xa lạ, nhưng cậu lại không hề cảm thấy lo lắng chút nào.
“Bội kiếm của tôi sao?”
Cổ Nguyệt Trường Hà cầm Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó, một cảm giác quen thuộc lập tức hiện lên trong tâm trí ông ta, Cổ Nguyệt Trường Hà nhớ lại những năm tháng mình đã dùng thanh trường kiếm này đi khắp thế gian, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, ông ta nhất thời cảm khái.
“Chẳng trách lại quen thuộc như vậy, ra là ‘bạn cũ’ của tôi!”
Ông ta nhẹ nhàng sờ Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, nhưng chỉ mới chạm vào đã cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo chứa bên trong, sức mạnh này khiến cho lồng ngực ông ta bất giác đập loạn lên.
Ông ta cũng thầm tán thưởng, trên thế gian lại xuất hiện người tài rồi, ở độ tuổi của Diệp Thiên, trong thời đại của ông ta chưa từng có ai luyện chế ra được một vũ khí có sức chiến đấu siêu phàm thế này.
“Trả kiếm!”
Một lúc sau, ông ta liền lên tiếng, sau đó ném lại Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên vẫn không động đậy, tâm niệm vừa động, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm lại lập tức hoá thành một vệt sáng, biến mất vào ấn đường.
Nhìn thấy hai đại cao thủ nói chuyện với nhau, Hoa Thanh Hà chỉ cảm thấy bản thân còn không đủ tư cách để làm người ngoài cuộc, cô hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hai người bọn họ.
Ánh mắt Diệp Thiên xẹt qua, nhìn một lượt Cổ Nguyệt Trường Hà, trong lòng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái.
Cổ Nguyệt Trường Hà lúc này chỉ cách cậu không đến mười trượng, nhưng Diệp Thiên lại không thể cảm nhận được gì, nếu như bây giờ cậu có nhắm mắt lại thì cũng không thể cảm nhận được khí tức của Cổ Nguyệt Trường Hà, giống như hai người đang đứng đối mặt nhưng lại ở không gian khác nhau vậy, đợc ngăn cách bởi một tấm chắn nào đó.
“Tôi không thể cảm nhận được khí tức của ông, ông thật sự giống như lời đồn sao, phi thăng vũ hoá, cả đời thành tiên ư?”
Diệp Thiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.