Chương 323
Phong Hòa
02/01/2022
“Tôi lại tò mò, nếu bố anh biết anh kiêu căng trước mặt tôi như vậy…”.
“…Bố anh có đánh gãy chân anh không nhỉ?”.
Diệp Thiên vừa dứt lời, biểu cảm của bọn Tiếu Văn Nguyệt đều thay đổi, đến cả Cố Giai Lệ vốn định bảo vệ Diệp Thiên cũng tròn xoe mắt, cảm thây vô cùng bất ngờ.
Lâm Thiên Nam là ai chứ, ở đây có ai mà không biết? Nếu nói ra thì trước khi Diệp tiên sinh thống lĩnh tỉnh Xuyên, Lâm Thiên Nam có thể nói là có tầm ảnh hưởng lớn hơn, thực lực mạnh hơn cả Ngô Quảng Phú, được tôn làm ông trùm Xuyên Nam, ở Xuyên Nam hắn gần như một tay che cả bầu trời, không ai sánh nối.
Diệp Thiên thế mà lại dám lấy Lâm Thiên Nam ra để làm trò cười? Lại còn là trước mặt con trai của Lâm Thiên Nam.
“Cậu muốn chết hay sao?”.
Ánh mắt Lâm Thiếu Bân sắc lạnh, bước về phía trước, giơ nắm đấm về phía mặt của Diệp Thiên.
“Anh Bân, anh chờ đã!”.
Phía bên này, Cố Giai Lệ cuối cùng cũng xông lên, đứng chắn trước người Diệp Thiên.
“Anh Bân, anh ấy là người bạn chơi với em từ nhỏ, tính cách đã như vậy sẵn, mong anh bỏ qua cho anh ấy!”.
Cô đứng chắn trước người Diệp Thiên, một mặt để ngăn không cho Lâm Thiếu Bân ra tay với Diệp Thiên, mặt khác cũng để Diệp Thiên có thời gian suy nghĩ.
Cô biết thân thủ của Diệp Thiên,
Lâm Thiếu Bân đương nhiên không phải là đối thủ của cậu, nhưng nếu để Diệp Thiên đánh Lâm Thiếu Bân, vậy thì sự
việc sẽ vô cùng phức tạp.
Với tính cách và thủ đoạn của Lâm Thiếu Bân, không xé xác Diệp Thiên ra thì anh ta tuyệt đối sẽ không cam tâm, một khi Diệp Thiên và Lâm Thiếu Bân có ân oán với nhau, vậy thì Diệp Thiên không chỉ đắc tội với Lâm Thiếu Bân, mà rất có khả năng đến cả Lâm Thiên Nam cũng sẽ ra mặt.
“Giai Lệ, anh đương nhiên sẽ nể mặt em, nhưng thằng khốn này dám lôi bố anh ra làm trò cười, mọi người cũng đều đã nghe thấy đó!”.
“Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”.
Lâm Thiếu Bân chỉ vào Diệp Thiên, mặt lạnh lùng nói.
Sở Thần Quang và Lí Tinh Tinh đứng một bên thờ ơ nhìn, đôi mắt Tiếu Văn
Nguyệt hơi chớp, cảm thấy không biết nên làm thế nào.
“Anh Bân, xin anh đấy!”.
Vẻ mặt Cố Giai Lệ vẫn ngoan cố, cô vẫn đứng trước người Diệp Thiên, nói với vẻ khẩn cầu.
Sắc mặt Lâm Thiếu Bân không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn buông nắm đấm xuống.
“Được, nể mặt em, chỉ cần cậu ta xin lỗi, anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”.
Cố Giai Lệ là đối tượng mà anh ta đang theo đuổi, bây giờ Cố Giai Lệ lại bảo vê Diệp Thiên như vậy, anh ta không thể không thỏa hiệp.
“Xin lỗi?”.
Diệp Thiên vòng qua người Cố Giai Lệ, từ từ đi về phía trước.
“Tôi xin lỗi anh, anh dám nhận không?”.
Cậu cười nhạt, giọng nói đầy vẻ coi thường, cậu đi ra phía ngoài, giọng nói vọng lại theo chiều gió.
“Ngày mai, tôi đảm bảo anh sẽ bị bố anh đánh cho gãy chân, anh tin hay không tin nào?”.
“Khốn kiếp!”.
Tuy Diệp Thiên đã đi được một đoạn khá xa, nhưng nghe thấy câu nói này, Lâm Thiếu Bân vẫn vô cùng phẫn nộ, định lao đến đánh cho Diệp Thiên một trận nhừ tử, thấy vậy, sở Thần Quang vội vàng chạy đến, giả vờ làm người giải hòa.
“Anh Bân, thôi bỏ đi, đang chốn đông người này mà anh ra tay đánh người, bị đồn ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu, cậu ta chỉ là một tên nhà quê lên đây, chỉ được cái ăn nói bạo mồm, anh đừng chấp cậu ta làm gì!”.
Thấy Diệp Thiên đã đi xa hẳn, Lâm Thiếu Bân lúc này mới bớt giận, hậm hực nói: “Lần sau còn gặp lại thằng khốn này tôi phải đánh cho cậu ta một trận!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ bất lực từ sâu trong mắt đối phương, vốn tưởng Diệp Thiên sẽ thay đổi, nhưng bây giờ xem ra tính cách tự cao tự đại của cậu đã ngấm vào tận máu, đến mức không thể thay đổi được.
Bọn họ đều khó mà tưởng tượng, nếu hôm nay Cố Giai Lệ không ra mặt ngăn lại, thì sự việc sẽ lớn đến mức nào.
“…Bố anh có đánh gãy chân anh không nhỉ?”.
Diệp Thiên vừa dứt lời, biểu cảm của bọn Tiếu Văn Nguyệt đều thay đổi, đến cả Cố Giai Lệ vốn định bảo vệ Diệp Thiên cũng tròn xoe mắt, cảm thây vô cùng bất ngờ.
Lâm Thiên Nam là ai chứ, ở đây có ai mà không biết? Nếu nói ra thì trước khi Diệp tiên sinh thống lĩnh tỉnh Xuyên, Lâm Thiên Nam có thể nói là có tầm ảnh hưởng lớn hơn, thực lực mạnh hơn cả Ngô Quảng Phú, được tôn làm ông trùm Xuyên Nam, ở Xuyên Nam hắn gần như một tay che cả bầu trời, không ai sánh nối.
Diệp Thiên thế mà lại dám lấy Lâm Thiên Nam ra để làm trò cười? Lại còn là trước mặt con trai của Lâm Thiên Nam.
“Cậu muốn chết hay sao?”.
Ánh mắt Lâm Thiếu Bân sắc lạnh, bước về phía trước, giơ nắm đấm về phía mặt của Diệp Thiên.
“Anh Bân, anh chờ đã!”.
Phía bên này, Cố Giai Lệ cuối cùng cũng xông lên, đứng chắn trước người Diệp Thiên.
“Anh Bân, anh ấy là người bạn chơi với em từ nhỏ, tính cách đã như vậy sẵn, mong anh bỏ qua cho anh ấy!”.
Cô đứng chắn trước người Diệp Thiên, một mặt để ngăn không cho Lâm Thiếu Bân ra tay với Diệp Thiên, mặt khác cũng để Diệp Thiên có thời gian suy nghĩ.
Cô biết thân thủ của Diệp Thiên,
Lâm Thiếu Bân đương nhiên không phải là đối thủ của cậu, nhưng nếu để Diệp Thiên đánh Lâm Thiếu Bân, vậy thì sự
việc sẽ vô cùng phức tạp.
Với tính cách và thủ đoạn của Lâm Thiếu Bân, không xé xác Diệp Thiên ra thì anh ta tuyệt đối sẽ không cam tâm, một khi Diệp Thiên và Lâm Thiếu Bân có ân oán với nhau, vậy thì Diệp Thiên không chỉ đắc tội với Lâm Thiếu Bân, mà rất có khả năng đến cả Lâm Thiên Nam cũng sẽ ra mặt.
“Giai Lệ, anh đương nhiên sẽ nể mặt em, nhưng thằng khốn này dám lôi bố anh ra làm trò cười, mọi người cũng đều đã nghe thấy đó!”.
“Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”.
Lâm Thiếu Bân chỉ vào Diệp Thiên, mặt lạnh lùng nói.
Sở Thần Quang và Lí Tinh Tinh đứng một bên thờ ơ nhìn, đôi mắt Tiếu Văn
Nguyệt hơi chớp, cảm thấy không biết nên làm thế nào.
“Anh Bân, xin anh đấy!”.
Vẻ mặt Cố Giai Lệ vẫn ngoan cố, cô vẫn đứng trước người Diệp Thiên, nói với vẻ khẩn cầu.
Sắc mặt Lâm Thiếu Bân không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn buông nắm đấm xuống.
“Được, nể mặt em, chỉ cần cậu ta xin lỗi, anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”.
Cố Giai Lệ là đối tượng mà anh ta đang theo đuổi, bây giờ Cố Giai Lệ lại bảo vê Diệp Thiên như vậy, anh ta không thể không thỏa hiệp.
“Xin lỗi?”.
Diệp Thiên vòng qua người Cố Giai Lệ, từ từ đi về phía trước.
“Tôi xin lỗi anh, anh dám nhận không?”.
Cậu cười nhạt, giọng nói đầy vẻ coi thường, cậu đi ra phía ngoài, giọng nói vọng lại theo chiều gió.
“Ngày mai, tôi đảm bảo anh sẽ bị bố anh đánh cho gãy chân, anh tin hay không tin nào?”.
“Khốn kiếp!”.
Tuy Diệp Thiên đã đi được một đoạn khá xa, nhưng nghe thấy câu nói này, Lâm Thiếu Bân vẫn vô cùng phẫn nộ, định lao đến đánh cho Diệp Thiên một trận nhừ tử, thấy vậy, sở Thần Quang vội vàng chạy đến, giả vờ làm người giải hòa.
“Anh Bân, thôi bỏ đi, đang chốn đông người này mà anh ra tay đánh người, bị đồn ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu, cậu ta chỉ là một tên nhà quê lên đây, chỉ được cái ăn nói bạo mồm, anh đừng chấp cậu ta làm gì!”.
Thấy Diệp Thiên đã đi xa hẳn, Lâm Thiếu Bân lúc này mới bớt giận, hậm hực nói: “Lần sau còn gặp lại thằng khốn này tôi phải đánh cho cậu ta một trận!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ bất lực từ sâu trong mắt đối phương, vốn tưởng Diệp Thiên sẽ thay đổi, nhưng bây giờ xem ra tính cách tự cao tự đại của cậu đã ngấm vào tận máu, đến mức không thể thay đổi được.
Bọn họ đều khó mà tưởng tượng, nếu hôm nay Cố Giai Lệ không ra mặt ngăn lại, thì sự việc sẽ lớn đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.