Chương 354
Phong Hòa
02/01/2022
Cho dù kiến thức mà bọn họ học được không cho phép bọn họ tin, nhưng những gì xảy ra trước mắt khiến bọn họ không thể không tin.
“Chút bản lĩnh này của tôi còn chưa thể coi là kẻ mạnh đâu, với tu vi của ông nội tôi, nếu muốn đánh bại tôi, chỉ cần một bàn tay là đủ rồi!”.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy vậy lại sốc lần nữa, bọn họ vốn tưởng người phụ nữ váy trắng đã được coi là cao thủ hiếm có rồi, nhưng ông lão này lại chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bại cô ấy, vậy ông lão phải mạnh đến mức nào chứ?
Chẳng trách ông lão nói bọn họ có tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ xem ra, trên thế giới này đúng là tồn tại nhiều thứ mà bọn họ không hề biết.
Mãi lúc sau bọn họ mới khôi phục lại trạng thái bình thường, Lí Tinh Tinh lại hiếu động nhất, cô ta tự đến gần chỗ
người phụ nữ váy trắng làm quen: “Chị ơi, lẽ nào những người lên núi hôm nay, ngoài bọn em ra thì đều là người trong giới võ thuật sao?”.
Cô gái không nói gì, chỉ gật đầu.
Lí Tinh Tinh như thể phát hiện ra một thế giới mới vậy, vô cùng hứng khởi, cô ta lại hỏi tiếp: “Vậy thì những người này tụ tập ở trên núi đều là vì trận “quyết chiến” mà ông vừa rồi nói sao?”.
Ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Sở Thần Quang cũng quay đầu sang, trong lòng đầy vẻ hiếu kỳ.
“Đương nhiên!”, trong mắt người phụ nữ váy trắng thoáng lóe lên vẻ tôn kính và sự vĩ đại, cô nói với giọng nghiêm túc.
“Trận quyết chiến này, chính là trận quyết chiến giữa hai vị chí tôn võ thuật đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ
chúng ta!”.
“Chí tôn võ thuật? Là gì vậy?”.
Mấy người cảm thấy không hiếu gì hết, bọn họ đang định hỏi kỹ hơn, thì ông lão cụt tay đột nhiên giơ tay lên, bảo bọn họ im lặng.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt đều khó hiếu, lúc này, có tiếng gió rít lên phía sau núi, như thể có một cơn gió mạnh thối qua.
Mấy người quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bàng hoàng hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy giữa vùng rừng núi, có một bóng người màu trắng bay qua, khu rừng cây cối rậm rạp um tùm hình như đều bị ông ta coi như không tồn tại.
Đây là một người đàn ông trung niên, mặc áo mãng bào, mũi chân của ông ta chạm nhẹ trên các cành cây là có
thể bay về phía trước hàng chục trượng, chỉ trong tích tắc ông ta đã bay qua đỉnh đầu mọi người, bay thẳng về phía đỉnh núi.
Những nơi ông ta bay qua, cây cối nghiêng ngả, những hoa cỏ xung quanh đều như bị một luồng sức mạnh vô hình đánh cho đổ rạp sang hai bên tạo thành một lối đi.
Người này chỉ đi qua phía mép đường, nhưng những uy lực trên người ông ta không biết mạnh hơn cú đánh vừa rồi của người phụ nữ váy trắng kia bao nhiêu lần!
“Đó chính là một chí tôn võ thuật, chí tôn võ thuật là cảnh giới mà tất cả võ giả đều khát khao đạt đến, là sự tồn tại mạnh nhất trong giới võ thuật!”.
Đến tận khi người đàn ông mặc áo mãng bào biến mất ở phía xa, ông lão
cụt tay lúc này mới lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ tôn kính.
Mấy người đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời, bước chân Tiếu Văn Nguyệt chững lại, đột nhiên quay đầu sang nhìn Diệp Thiên.
Cô ta nhớ lại những câu nói Diệp Thiên từng nói với cô ta, trên thế giới này, tiền tài và quyền thế đều không quan trọng, thứ quan trọng nhất chính là sức mạnh có thể khống chế sự sống và cái chết của con người.
Sức mạnh mà những cao thủ võ thuật này có, liệu có thể khống chế được sự sống và cái chết của con người hay không đây?
“Chút bản lĩnh này của tôi còn chưa thể coi là kẻ mạnh đâu, với tu vi của ông nội tôi, nếu muốn đánh bại tôi, chỉ cần một bàn tay là đủ rồi!”.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy vậy lại sốc lần nữa, bọn họ vốn tưởng người phụ nữ váy trắng đã được coi là cao thủ hiếm có rồi, nhưng ông lão này lại chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bại cô ấy, vậy ông lão phải mạnh đến mức nào chứ?
Chẳng trách ông lão nói bọn họ có tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ xem ra, trên thế giới này đúng là tồn tại nhiều thứ mà bọn họ không hề biết.
Mãi lúc sau bọn họ mới khôi phục lại trạng thái bình thường, Lí Tinh Tinh lại hiếu động nhất, cô ta tự đến gần chỗ
người phụ nữ váy trắng làm quen: “Chị ơi, lẽ nào những người lên núi hôm nay, ngoài bọn em ra thì đều là người trong giới võ thuật sao?”.
Cô gái không nói gì, chỉ gật đầu.
Lí Tinh Tinh như thể phát hiện ra một thế giới mới vậy, vô cùng hứng khởi, cô ta lại hỏi tiếp: “Vậy thì những người này tụ tập ở trên núi đều là vì trận “quyết chiến” mà ông vừa rồi nói sao?”.
Ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Sở Thần Quang cũng quay đầu sang, trong lòng đầy vẻ hiếu kỳ.
“Đương nhiên!”, trong mắt người phụ nữ váy trắng thoáng lóe lên vẻ tôn kính và sự vĩ đại, cô nói với giọng nghiêm túc.
“Trận quyết chiến này, chính là trận quyết chiến giữa hai vị chí tôn võ thuật đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ
chúng ta!”.
“Chí tôn võ thuật? Là gì vậy?”.
Mấy người cảm thấy không hiếu gì hết, bọn họ đang định hỏi kỹ hơn, thì ông lão cụt tay đột nhiên giơ tay lên, bảo bọn họ im lặng.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt đều khó hiếu, lúc này, có tiếng gió rít lên phía sau núi, như thể có một cơn gió mạnh thối qua.
Mấy người quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bàng hoàng hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy giữa vùng rừng núi, có một bóng người màu trắng bay qua, khu rừng cây cối rậm rạp um tùm hình như đều bị ông ta coi như không tồn tại.
Đây là một người đàn ông trung niên, mặc áo mãng bào, mũi chân của ông ta chạm nhẹ trên các cành cây là có
thể bay về phía trước hàng chục trượng, chỉ trong tích tắc ông ta đã bay qua đỉnh đầu mọi người, bay thẳng về phía đỉnh núi.
Những nơi ông ta bay qua, cây cối nghiêng ngả, những hoa cỏ xung quanh đều như bị một luồng sức mạnh vô hình đánh cho đổ rạp sang hai bên tạo thành một lối đi.
Người này chỉ đi qua phía mép đường, nhưng những uy lực trên người ông ta không biết mạnh hơn cú đánh vừa rồi của người phụ nữ váy trắng kia bao nhiêu lần!
“Đó chính là một chí tôn võ thuật, chí tôn võ thuật là cảnh giới mà tất cả võ giả đều khát khao đạt đến, là sự tồn tại mạnh nhất trong giới võ thuật!”.
Đến tận khi người đàn ông mặc áo mãng bào biến mất ở phía xa, ông lão
cụt tay lúc này mới lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ tôn kính.
Mấy người đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời, bước chân Tiếu Văn Nguyệt chững lại, đột nhiên quay đầu sang nhìn Diệp Thiên.
Cô ta nhớ lại những câu nói Diệp Thiên từng nói với cô ta, trên thế giới này, tiền tài và quyền thế đều không quan trọng, thứ quan trọng nhất chính là sức mạnh có thể khống chế sự sống và cái chết của con người.
Sức mạnh mà những cao thủ võ thuật này có, liệu có thể khống chế được sự sống và cái chết của con người hay không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.