Chương 362
Phong Hòa
02/01/2022
Tiêu Ngọc Hoàng đứng chắp tay sau lưng, áo dài bay phấp phới,
thấy Diệp Thiên ra mặt, cũng đưa tay hành lễ với Diệp Thiên, giọng nói
trầm ấm thanh thoát, tất cả mọi người đều nghe rất rõ.
“Diệp Lăng Thiên, trận chiến của tôi và cậu hôm nay không ghi thù, không
hơn thua, tất cả chỉ là để leo lên đỉnh cao võ thuật!”.
“Oa!”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức phát ra tiếng xôn xao rầm rộ, ai cũng biết, người thiếu niên đứng trên cột đá kia chính là một trong hai nhân vật chính của trận quyết đấu này, chí tôn võ thuật thiếu niên – Diệp Lăng Thiên.
Còn hai người con gái Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đứng bên vách núi, thậm chí cả Lí Tinh Tinh và sở Thần Quang đều đo ra.
“Diệp Thiên? Là Diệp Lăng Thiên? Và là Diệp tiên sinh?”.
Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, trống rỗng!
Tiếu Văn Nguyệt đứng bên vách núi, đơ như gà gỗ, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh đứng hiên ngang của Diệp Thiên.
Cô ta không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao!
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên ở nhà, Diệp Thiên chẳng khác nào một tên ăn mày, toàn thân bấn thỉu, lôi thôi lếch thếch, tự nhiên khiến cô ta chẳng có chút cảm tình nào cả.
Sau đó, bất luận là trên phương diện nào, Diệp Thiên cũng tỏ ra xem thường những người xung quanh, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến gia cảnh và tiền tài quyền thế của người ta.
Cô ta đã nhiều lần nhắc nhở Diệp Thiên, phải hiểu đạo lý sống trong xã hội, phải biết tạo mối quan hệ xã giao, nắm
bắt xã hội, càng muốn Diệp Thiên thay đổi tính cách, đừng có không coi ai ra gì, nhưng đều bị Diệp Thiên phớt lờ, cô ta cho rằng vì Diệp Thiên quá tự cao tự đại, cho rằng Diệp Thiên sống trong thế giới của riêng mình.
Sau đó nữa, Diệp Thiên vào sống ở biệt thự số một của Thiên Đường Vạn Giang, cô ta tưởng Diệp Thiên đi theo làm việc cho Ngô Quảng Phú, Ngô Quảng Phú vì muốn lấy lòng người, nên cho cậu chút ân huệ, nhưng giờ xem ra, tất cả đều là cô ta tự võ đoán, tự tưởng tượng ra mà thôi.
Diệp Thiên đâu có làm việc cho Ngô Quảng Phú, đâu có làm lính cho người ta? Hóa ra bản thân cậu chính là ông vua trấn áp tỉnh Xuyên.
“Chẳng trách anh ta luôn tỏ vẻ không coi ai ra gì, chẳng trách anh ta không xem trọng quyền lực, tiền tài, xem
thường những lời mình nói, chẳng trách anh ta đắc tội với Lâm Thiếu Bân, cuối cùng lại là Lâm Thiếu Bân bị què, hóa ra, anh ta chính là Diệp tiên sinh!”.
Tiếu Văn Nguyệt mặt mày trắng bệch, cười tự giễu, rồi lùi về sau ba bước.
Trước đây, cô ta luôn cho rằng Diệp Thiên chỉ sống trong thế giới của cậu, không giao lưu với thế giới, không biết hòa thuận với người khác, không biết tạo quan hệ tốt với người khác, nhưng giờ xem ra, cô ta mới là người tự cho mình là đúng”.
Cô ta âm thầm hồi tưởng, quả thực từ trước tới nay, đều là bản thân tự biên tự diễn, vì lần đầu tiên gặp Diệp Thiên, Diệp Thiên quá giống ăn mày, nên cô ta đã mặc định trong đầu, dù sau này Diệp Thiên đã làm rất nhiều việc khiến cô ta rung động, nhưng cô ta cũng chửa từng nghĩ Diệp Thiên là một nhân vật lớn.
Ngay cả hôm qua ở căn nhà trọ giá rẻ Diệp Thiên đã tự bộc lộ thân phận, mà cô ta căn bản vẫn không tin, ngược lại còn buông lời chế giễu Diệp Thiên, coi đó là trò cười.
Cố Giai Lệ đứng cạnh Tiếu Văn Nguyệt, hóa đá tại chỗ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người bạn lớn lên từ nhỏ, anh Diệp Thiên mà cô từng coi như người thân, lại là Diệp tiên sinh đức cao vọng trọng, long du thiên hạ.
Cô mới nhanh chóng nghĩ lại, có rất nhiều thứ lúc trước không để ý, nhưng bây giờ thân phận của Diệp Thiên đã sáng tỏ, cô mới định thần lại.
Giải Trí Thiên Phú là công ty giải trí dưới tay Ngô Quảng Phú, đã thành lập từ nửa năm trước, thời điểm đó cô ở trường cũng nhiều lần biểu diễn văn nghệ, lên
sân khấu hát hò, nhưng trước đó chẳng có ai đến gặp cô ký hợp đồng cả.
“Diệp Lăng Thiên, trận chiến của tôi và cậu hôm nay không ghi thù, không
hơn thua, tất cả chỉ là để leo lên đỉnh cao võ thuật!”.
“Oa!”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức phát ra tiếng xôn xao rầm rộ, ai cũng biết, người thiếu niên đứng trên cột đá kia chính là một trong hai nhân vật chính của trận quyết đấu này, chí tôn võ thuật thiếu niên – Diệp Lăng Thiên.
Còn hai người con gái Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đứng bên vách núi, thậm chí cả Lí Tinh Tinh và sở Thần Quang đều đo ra.
“Diệp Thiên? Là Diệp Lăng Thiên? Và là Diệp tiên sinh?”.
Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, trống rỗng!
Tiếu Văn Nguyệt đứng bên vách núi, đơ như gà gỗ, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh đứng hiên ngang của Diệp Thiên.
Cô ta không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao!
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên ở nhà, Diệp Thiên chẳng khác nào một tên ăn mày, toàn thân bấn thỉu, lôi thôi lếch thếch, tự nhiên khiến cô ta chẳng có chút cảm tình nào cả.
Sau đó, bất luận là trên phương diện nào, Diệp Thiên cũng tỏ ra xem thường những người xung quanh, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến gia cảnh và tiền tài quyền thế của người ta.
Cô ta đã nhiều lần nhắc nhở Diệp Thiên, phải hiểu đạo lý sống trong xã hội, phải biết tạo mối quan hệ xã giao, nắm
bắt xã hội, càng muốn Diệp Thiên thay đổi tính cách, đừng có không coi ai ra gì, nhưng đều bị Diệp Thiên phớt lờ, cô ta cho rằng vì Diệp Thiên quá tự cao tự đại, cho rằng Diệp Thiên sống trong thế giới của riêng mình.
Sau đó nữa, Diệp Thiên vào sống ở biệt thự số một của Thiên Đường Vạn Giang, cô ta tưởng Diệp Thiên đi theo làm việc cho Ngô Quảng Phú, Ngô Quảng Phú vì muốn lấy lòng người, nên cho cậu chút ân huệ, nhưng giờ xem ra, tất cả đều là cô ta tự võ đoán, tự tưởng tượng ra mà thôi.
Diệp Thiên đâu có làm việc cho Ngô Quảng Phú, đâu có làm lính cho người ta? Hóa ra bản thân cậu chính là ông vua trấn áp tỉnh Xuyên.
“Chẳng trách anh ta luôn tỏ vẻ không coi ai ra gì, chẳng trách anh ta không xem trọng quyền lực, tiền tài, xem
thường những lời mình nói, chẳng trách anh ta đắc tội với Lâm Thiếu Bân, cuối cùng lại là Lâm Thiếu Bân bị què, hóa ra, anh ta chính là Diệp tiên sinh!”.
Tiếu Văn Nguyệt mặt mày trắng bệch, cười tự giễu, rồi lùi về sau ba bước.
Trước đây, cô ta luôn cho rằng Diệp Thiên chỉ sống trong thế giới của cậu, không giao lưu với thế giới, không biết hòa thuận với người khác, không biết tạo quan hệ tốt với người khác, nhưng giờ xem ra, cô ta mới là người tự cho mình là đúng”.
Cô ta âm thầm hồi tưởng, quả thực từ trước tới nay, đều là bản thân tự biên tự diễn, vì lần đầu tiên gặp Diệp Thiên, Diệp Thiên quá giống ăn mày, nên cô ta đã mặc định trong đầu, dù sau này Diệp Thiên đã làm rất nhiều việc khiến cô ta rung động, nhưng cô ta cũng chửa từng nghĩ Diệp Thiên là một nhân vật lớn.
Ngay cả hôm qua ở căn nhà trọ giá rẻ Diệp Thiên đã tự bộc lộ thân phận, mà cô ta căn bản vẫn không tin, ngược lại còn buông lời chế giễu Diệp Thiên, coi đó là trò cười.
Cố Giai Lệ đứng cạnh Tiếu Văn Nguyệt, hóa đá tại chỗ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người bạn lớn lên từ nhỏ, anh Diệp Thiên mà cô từng coi như người thân, lại là Diệp tiên sinh đức cao vọng trọng, long du thiên hạ.
Cô mới nhanh chóng nghĩ lại, có rất nhiều thứ lúc trước không để ý, nhưng bây giờ thân phận của Diệp Thiên đã sáng tỏ, cô mới định thần lại.
Giải Trí Thiên Phú là công ty giải trí dưới tay Ngô Quảng Phú, đã thành lập từ nửa năm trước, thời điểm đó cô ở trường cũng nhiều lần biểu diễn văn nghệ, lên
sân khấu hát hò, nhưng trước đó chẳng có ai đến gặp cô ký hợp đồng cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.