Chương 379
Phong Hòa
02/01/2022
“Là anh ấy… hôm đó đúng là anh
ấy!
Hai mắt Tiếu Văn Nguyệt sững sờ nhìn hình sáng Diệp Thiên đứng trong biển lửa, thời gian lúc này như dừng lại.
Trái tim cô ta đau như cắt, khiến cô ta muốn ngạt thở.
Hôm đó sau khi cô ta được cứu khỏi tay Hắc Vu Thần, rõ ràng là Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chưa từng nhắc đến, thậm chí cô ta đích thân đến tận nơi hỏi, Diệp Thiên vẫn chưa từng thừa nhận.
“Vì sao… tôi khiến anh ghét tôi như vậy sao? Thậm chí đến anh cứu tôi mà cũng không muốn cho tôi biết, không muốn thừa nhận sao?”.
Cơ thể cô ta đã hoàn toàn tê dại, mất đi cảm giác, hai chân mềm nhũn ngã luôn bên bờ vực thẳm.
Những người còn lại lúc này đều chăm chú xem trận đấu, không ai chú ý đến biểu cảm lạ của Tiếu Văn Nguyệt.
Trên cột đá, xung quanh Diệp Thiên là biển lửa nghi ngút, đốt cho mạng mây hoàn toàn cháy rụi, Tiêu Ngọc Hoàng lùi về sau mười trượng, kéo dài khoảng cách với Diệp Thiên, biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Mạng mây Vô Cực này của ông ta là do ông ta dùng hơn mười năm tu luyện mà thành, trên núi Phi Vũ này, ông ta cũng đã luyện tập ba ngày, mục đích chính là chuẩn bị chu toàn, đánh bại Diệp Thiên một cách triệt để.
Ông ta vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, Diệp Thiên sắp bị nghiền nát,
nhưng chỉ trong tích tắc, Diệp Thiên lại giành phần thắng, ngọn lửa vô cùng khủng khiếp này nuốt chửng luôn một chiêu chắc thắng của ông ta, đến ông ta cũng cảm thấy bất ngờ.
“Tiêu Ngọc Hoàng, quân át chủ bài cuối cùng của ông cũng bị tôi phá vỡ, ông cảm thấy trận hôm nay thắng thua thế nào?”.
Diệp Thiên đứng giữa biển lửa, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Tiêu Ngọc Hoàng còn chưa trả lời, Diệp Thiên dùng tay phất một cái, biển lửa cuồn cuộn, dần dần hình thành một bàn tay lửa khổng lồ.
“Sau hôm nay, Hoa Hạ đã không còn ‘Ngọc Hoàng Đại Đê’, người đứng đầu phưong nam chỉ có Diệp Lăng Thiên tôi!”.
“Rầm!”.
Nói dứt, một chưởng được đánh ra.
“Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!”.
Chiêu này cậu từng dùng cho Bách Quỷ Cương Vực Hắc Vu Thần ở nhà máy bỏ hoang, bây giờ đối mặt với vị chí tôn võ thuật tuyệt thế Tiêu Ngọc Hoàng này, cậu lại một lần nữa tung ra.
Một bàn tay lửa càng lúc càng to một cách nhanh chóng trước mắt Tiêu Ngọc Hoàng, ông ta muốn chạy thoát, thoát khỏi nó, nhưng chưởng của Diệp Thiên đã hoàn toàn bịt kín đường lui của ông ta, bọn lửa khổng lồ ập đến từ bốn phía, từng lớp bao vây lấy Tiêu Ngọc Hoàng.
“Không, không thể nào, Tiêu Ngọc Hoàng tôi sẽ không thất bại!”.
ông ta hét lên vang trời, nhưng cùng với sự trấn áp của ngọn lửa, tiếng hét của ông ta cũng bị nuốt trọn vào trong, rồi không còn nghe thấy gì nữa.
Bàn tay lửa khổng lồ hơn mười trượng, các ngón tay hơi khép lại, khiến Tiêu Ngọc Hoàng hoàn toàn bị nhốt vào trong.
Sau đó Diệp Thiên nắm tay lại, ngọn lửa ngút trời tan biến, chỉ còn lại duy nhất một làn khói xanh bay vào trong gió, còn Tiêu Ngọc Hoàng, người được mệnh danh là “Ngọc Hoàng Đại Đế” chấn động khắp giới võ thuật Hoa Hạ này đã hoàn toàn biến mất.
“Sư phụ!”.
ấy!
Hai mắt Tiếu Văn Nguyệt sững sờ nhìn hình sáng Diệp Thiên đứng trong biển lửa, thời gian lúc này như dừng lại.
Trái tim cô ta đau như cắt, khiến cô ta muốn ngạt thở.
Hôm đó sau khi cô ta được cứu khỏi tay Hắc Vu Thần, rõ ràng là Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chưa từng nhắc đến, thậm chí cô ta đích thân đến tận nơi hỏi, Diệp Thiên vẫn chưa từng thừa nhận.
“Vì sao… tôi khiến anh ghét tôi như vậy sao? Thậm chí đến anh cứu tôi mà cũng không muốn cho tôi biết, không muốn thừa nhận sao?”.
Cơ thể cô ta đã hoàn toàn tê dại, mất đi cảm giác, hai chân mềm nhũn ngã luôn bên bờ vực thẳm.
Những người còn lại lúc này đều chăm chú xem trận đấu, không ai chú ý đến biểu cảm lạ của Tiếu Văn Nguyệt.
Trên cột đá, xung quanh Diệp Thiên là biển lửa nghi ngút, đốt cho mạng mây hoàn toàn cháy rụi, Tiêu Ngọc Hoàng lùi về sau mười trượng, kéo dài khoảng cách với Diệp Thiên, biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Mạng mây Vô Cực này của ông ta là do ông ta dùng hơn mười năm tu luyện mà thành, trên núi Phi Vũ này, ông ta cũng đã luyện tập ba ngày, mục đích chính là chuẩn bị chu toàn, đánh bại Diệp Thiên một cách triệt để.
Ông ta vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, Diệp Thiên sắp bị nghiền nát,
nhưng chỉ trong tích tắc, Diệp Thiên lại giành phần thắng, ngọn lửa vô cùng khủng khiếp này nuốt chửng luôn một chiêu chắc thắng của ông ta, đến ông ta cũng cảm thấy bất ngờ.
“Tiêu Ngọc Hoàng, quân át chủ bài cuối cùng của ông cũng bị tôi phá vỡ, ông cảm thấy trận hôm nay thắng thua thế nào?”.
Diệp Thiên đứng giữa biển lửa, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Tiêu Ngọc Hoàng còn chưa trả lời, Diệp Thiên dùng tay phất một cái, biển lửa cuồn cuộn, dần dần hình thành một bàn tay lửa khổng lồ.
“Sau hôm nay, Hoa Hạ đã không còn ‘Ngọc Hoàng Đại Đê’, người đứng đầu phưong nam chỉ có Diệp Lăng Thiên tôi!”.
“Rầm!”.
Nói dứt, một chưởng được đánh ra.
“Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!”.
Chiêu này cậu từng dùng cho Bách Quỷ Cương Vực Hắc Vu Thần ở nhà máy bỏ hoang, bây giờ đối mặt với vị chí tôn võ thuật tuyệt thế Tiêu Ngọc Hoàng này, cậu lại một lần nữa tung ra.
Một bàn tay lửa càng lúc càng to một cách nhanh chóng trước mắt Tiêu Ngọc Hoàng, ông ta muốn chạy thoát, thoát khỏi nó, nhưng chưởng của Diệp Thiên đã hoàn toàn bịt kín đường lui của ông ta, bọn lửa khổng lồ ập đến từ bốn phía, từng lớp bao vây lấy Tiêu Ngọc Hoàng.
“Không, không thể nào, Tiêu Ngọc Hoàng tôi sẽ không thất bại!”.
ông ta hét lên vang trời, nhưng cùng với sự trấn áp của ngọn lửa, tiếng hét của ông ta cũng bị nuốt trọn vào trong, rồi không còn nghe thấy gì nữa.
Bàn tay lửa khổng lồ hơn mười trượng, các ngón tay hơi khép lại, khiến Tiêu Ngọc Hoàng hoàn toàn bị nhốt vào trong.
Sau đó Diệp Thiên nắm tay lại, ngọn lửa ngút trời tan biến, chỉ còn lại duy nhất một làn khói xanh bay vào trong gió, còn Tiêu Ngọc Hoàng, người được mệnh danh là “Ngọc Hoàng Đại Đế” chấn động khắp giới võ thuật Hoa Hạ này đã hoàn toàn biến mất.
“Sư phụ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.