Chương 398
Phong Hòa
02/01/2022
“Đúng là cái đồ, tôi có lòng tốt đến nói chuyện với anh, mà anh còn dẻo mỏ, nếu đế tôi tức giận thì tôi mặc kệ anh đấy!”.
Tiêu Thiến Tuyết lại chống hông, trừng mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên lắc đầu, vừa bất lực vừa buồn cười.
Cậu đưa mắt nhìn ra xa, ở hàng ghế trước, có chín chỗ ngồi cao cấp, rõ ràng là phân biệt đối xử với những cao thủ trẻ tuổi khác.
Trong chín người thì Diệp Thiên đã gặp bốn người, đó là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh, và Kỷ Nhược Yên được cậu cứu trong một lần tình cờ gặp ở Lư Thành.
“Anh nhìn gì thế? Chín người này không phải là anh không biết đấy chứ?”.
Tiêu Thiến Tuyết nói nhỏ: “Bọn họ chính là chín cao thủ tuổi trẻ đỉnh cao trong giới võ
thuật Hoa Hạ, ngôi sao Song Tử Thủ Đô, và Tam Anh Tứ Mỹ!”.
“Vậy sao?”.
Diệp Thiên mỉm cười, hai tay kê sau đầu, dựa vào ghế dửng dưng nhìn về phía trước.
“Cái anh này, thái độ gì vậy hả?”.
Tiêu Thiến Tuyết hơi cảm thấy bất mãn, đang định nói thêm điều gì thì một bóng người chân giẫm lên dải lụa trắng đột nhiên bay xuống giữa trung tâm quảng trường.
Người vừa đến chính là một
người phụ nữ xinh đẹp thướt tha, dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt hiền hòa, nhưng cô ấy vừa xuất hiện thì các cao thủ trẻ tuổi có
mặt tại hiện trường đều trở nên
• • ^ nghiêm túc, kèm theo vẻ kính nể.
“Là sư phụ đến!”.
Tiêu Thiến Tuyết vui mừng thốt lên.
Người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này chính là chưởng môn của phái Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Tẩm Vân, được gọi là ‘chủ của Hồ Ngọc Nguyệt’, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Lí Tấm Vân mặc bộ váy trắng, cô ấy mỉm cười gật đầu với chín thiên tài đỉnh cao trước, sau đó chắp tay chào bốn phía.
“Kính chào các vị, phái Hồ Ngọc Nguyệt của tôi trong ba ngày trước tình cờ phát hiện ra Huyệt Đạo Đồng Nhân thời Tống trong điện Triều Dương ở Lũng Tây!”
“Huyệt Đạo Đồng Nhân này nghe đồn rằng tiềm ẩn bí mật về việc đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật, Hoa Hạ chúng ta có vô số thiên tài võ giả, nhưng số người đạt đến chí tôn võ thuật thì rất ít, vì sự hưng thịnh phồn vinh của giới võ thuật Hoa Hạ chủng ta,
phái Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi mới mời mọi người đến cùng tìm ra bí mật của Huyệt Đạo Đồng Nhân, chỉ hi vọng Hoa Hạ của chúng ta có thể xuất hiện thêm vài vị chí tôn võ thuật nữa!”.
“Sau đây chính là Gia Cát Trường Hận của nhà họ Gia Cát ở Lũng Tây, sẽ lên giới thiệu cho mọi người về Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.
Lí Tấm Vân nói xong, chìa tay ra mời, một người từ phía sau bức bình phong của quảng trường bước ra.
Người vừa bước ra là một người đàn ông 40, 50 tuổi, mặt
nở nụ cười, tay cầm quạt lông, trên hông có gài một chiếc bút phán quan bằng sắt, bước đi như rồng như hổ, hai mắt lóe lên tia sáng, xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người.
Thấy người này xuất hiện, vô số người đều há mồm trợn mắt, vô cùng kinh ngạc, cho dù là những thiên tài đỉnh cao như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng lộ vẻ kính nể, biểu cảm rung động.
“Là tiền bối Gia Cát!”.
Tiêu Thiến Tuyết nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp đầy kích động.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn, cảm thấy nội lực trên cơ thể người đàn ông trung niên này vô cùng dồi dào, vùng xung quanh chân của ông ta đều thấp thoáng mùi vị của pháp trận, người này chắc chắn là một cao thủ tinh thông về tính toán và bố trận.
Ồng ta cong miệng cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy nhã hứng.
“Gia Cát Trường Hận, Tây -Gia Cát sao?”.
Tiêu Thiến Tuyết lại chống hông, trừng mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên lắc đầu, vừa bất lực vừa buồn cười.
Cậu đưa mắt nhìn ra xa, ở hàng ghế trước, có chín chỗ ngồi cao cấp, rõ ràng là phân biệt đối xử với những cao thủ trẻ tuổi khác.
Trong chín người thì Diệp Thiên đã gặp bốn người, đó là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh, và Kỷ Nhược Yên được cậu cứu trong một lần tình cờ gặp ở Lư Thành.
“Anh nhìn gì thế? Chín người này không phải là anh không biết đấy chứ?”.
Tiêu Thiến Tuyết nói nhỏ: “Bọn họ chính là chín cao thủ tuổi trẻ đỉnh cao trong giới võ
thuật Hoa Hạ, ngôi sao Song Tử Thủ Đô, và Tam Anh Tứ Mỹ!”.
“Vậy sao?”.
Diệp Thiên mỉm cười, hai tay kê sau đầu, dựa vào ghế dửng dưng nhìn về phía trước.
“Cái anh này, thái độ gì vậy hả?”.
Tiêu Thiến Tuyết hơi cảm thấy bất mãn, đang định nói thêm điều gì thì một bóng người chân giẫm lên dải lụa trắng đột nhiên bay xuống giữa trung tâm quảng trường.
Người vừa đến chính là một
người phụ nữ xinh đẹp thướt tha, dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt hiền hòa, nhưng cô ấy vừa xuất hiện thì các cao thủ trẻ tuổi có
mặt tại hiện trường đều trở nên
• • ^ nghiêm túc, kèm theo vẻ kính nể.
“Là sư phụ đến!”.
Tiêu Thiến Tuyết vui mừng thốt lên.
Người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này chính là chưởng môn của phái Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Tẩm Vân, được gọi là ‘chủ của Hồ Ngọc Nguyệt’, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Lí Tấm Vân mặc bộ váy trắng, cô ấy mỉm cười gật đầu với chín thiên tài đỉnh cao trước, sau đó chắp tay chào bốn phía.
“Kính chào các vị, phái Hồ Ngọc Nguyệt của tôi trong ba ngày trước tình cờ phát hiện ra Huyệt Đạo Đồng Nhân thời Tống trong điện Triều Dương ở Lũng Tây!”
“Huyệt Đạo Đồng Nhân này nghe đồn rằng tiềm ẩn bí mật về việc đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật, Hoa Hạ chúng ta có vô số thiên tài võ giả, nhưng số người đạt đến chí tôn võ thuật thì rất ít, vì sự hưng thịnh phồn vinh của giới võ thuật Hoa Hạ chủng ta,
phái Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi mới mời mọi người đến cùng tìm ra bí mật của Huyệt Đạo Đồng Nhân, chỉ hi vọng Hoa Hạ của chúng ta có thể xuất hiện thêm vài vị chí tôn võ thuật nữa!”.
“Sau đây chính là Gia Cát Trường Hận của nhà họ Gia Cát ở Lũng Tây, sẽ lên giới thiệu cho mọi người về Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.
Lí Tấm Vân nói xong, chìa tay ra mời, một người từ phía sau bức bình phong của quảng trường bước ra.
Người vừa bước ra là một người đàn ông 40, 50 tuổi, mặt
nở nụ cười, tay cầm quạt lông, trên hông có gài một chiếc bút phán quan bằng sắt, bước đi như rồng như hổ, hai mắt lóe lên tia sáng, xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người.
Thấy người này xuất hiện, vô số người đều há mồm trợn mắt, vô cùng kinh ngạc, cho dù là những thiên tài đỉnh cao như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng lộ vẻ kính nể, biểu cảm rung động.
“Là tiền bối Gia Cát!”.
Tiêu Thiến Tuyết nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp đầy kích động.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn, cảm thấy nội lực trên cơ thể người đàn ông trung niên này vô cùng dồi dào, vùng xung quanh chân của ông ta đều thấp thoáng mùi vị của pháp trận, người này chắc chắn là một cao thủ tinh thông về tính toán và bố trận.
Ồng ta cong miệng cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy nhã hứng.
“Gia Cát Trường Hận, Tây -Gia Cát sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.