Chương 437
Phong Hòa
13/01/2022
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm ngây ra tại chỗ, đầu óc kêu ong ong.
“Thằng ranh kia, sao mày dám?”.
Ông cụ nhà họ Phùng, Phùng Viễn Chinh, tức giận đứng dậy. Đây là biệt thự nhà họ Phùng, gần mười năm qua không có bất kì ai dám gây hấn với nhà họ Phùng, thế mà bây giờ lại có một thằng nhóc không chỉ ngang nhiên náo loạn hôn lễ, mà thậm chí còn ra tay đánh cháu trai của ông ta bị thương nặng, đúng là ngông cuồng tột cùng.
Phùng Thụy Hân, viên ngọc quý của nhà họ Phùng, rất kinh ngạc, cảm thấy quái lạ, sao thiếu niên xa lạ này lại dám ngang nhiên đánh tới chỗ nhà họ Phùng.
“Người đâu, lôi thằng điên này xuống cho tôi!”.
ông hai nhà họ Phùng là Phùng vr hét lớn. Chẳng mấy chốc, vệ sĩ canh ở bên ngoài đại sảnh chạy vào, bao vây lấy Diệp Thiên.
Đám người đông đúc tiến lại, có không dưới mấy chục người, nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình thản, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ đứng chắn trước mặt Tiếu Văn Nguyệt.
“Dừng tay!”.
Ngay khi những người này sắp lao tới chỗ Diệp Thiên, đột nhiên một tiếng quát vang lên ở bàn khách mời bên sườn.
Sau đó, một người đứng dậy, bước nhanh tới.
“Các anh muốn làm gì?”.
Người nhà họ Phùng và khách khứa đều nhìn sang, sắc mặt thay đổi.
Người đột nhiên xuất hiện ngăn cản tên là Trương Tài Quý, CEO chi nhánh Quý Thành tỉnh Kiềm của Tập đoàn Lăng Thiên, có thể nói là người chức cao mới nổi hàng đầu Quý Thành, cho dù là nhà họ Phùng cũng không dám tùy tiện chọc giận anh ta.
Nhưng bọn họ đều không hiểu, Trương Tài Quý thân phận cao quý, vì sao lại đột nhiên đứng dậy ngăn cản?
“Giám đốc Trương, cậu có ý gì?”.
Ồng cả nhà họ Phùng là Phùng Hâm đứng dậy, nhíu mày.
Trương Tài Quý đứng ở trước mặt Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt lạnh nhạt, nụ cười lúc đến chúc mừng đã không còn nữa.
“Chủ tịch Phùng, người đằng sau lưng tôi là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi. Các ông muốn động vào cậu ấy thì phải hỏi tôi trước đã!”.
Trương Tài Quý vốn có xuất thân là ông trùm thế giới ngầm, thống lĩnh thế lực giang hồ ở Quý Thành, một tay che trời. Nếu bàn tới sức mạnh trên khắp tỉnh Kiềm, anh ta không bằng nhà họ Phùng, nhưng nếu là ở trong Quý Thành này, anh ta có năng lực có thế sánh ngang với nhà họ Phùng.
Mấy tháng trước, anh ta đã trở thành CEO chi nhánh Quý Thành của Tập đoàn Lăng Thiên. Trong cuộc họp lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú từng cho mọi người thấy hình của Diệp Thiên. Từ lúc nãy Diệp Thiên mạnh mẽ xông vào, anh ta đã nhân ra câu.
Bây giờ thấy người nhà họ Phùng ra tay với Diệp Thiên, đương nhiên anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người lập tức bùng nổ tiếng hô kinh ngạc.
Những ánh mắt không thể tin nổi dừng trên người Diệp Thiên.
“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên? Sao có thể?”.
Với tính cách và tố chất của Phùng Viễn Chinh cũng không kìm được kinh ngạc, lẩm bẩm trong miệng.
Bây giờ Tập đoàn Lăng Thiên có sức ảnh hưởng khủng khiếp ớ Hoa Hạ thậm chí là trên thế giới, mỗi một người ở đây đều hiểu rõ, đó đã không còn là chuyện mà tài sản và giá trị thị trường có thể phản ánh được.
Chủ tịch của một tập đoàn tầm cỡ quốc tế lại là một thiếu niên mặc quần áo thường ngày, trông như học sinh kia sao?
So sánh với sự kinh ngạc và không thể tin của những người khác, vợ chồng Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm lại cứng đờ người, hóa đá tại chỗ.
“Thằng ranh kia, sao mày dám?”.
Ông cụ nhà họ Phùng, Phùng Viễn Chinh, tức giận đứng dậy. Đây là biệt thự nhà họ Phùng, gần mười năm qua không có bất kì ai dám gây hấn với nhà họ Phùng, thế mà bây giờ lại có một thằng nhóc không chỉ ngang nhiên náo loạn hôn lễ, mà thậm chí còn ra tay đánh cháu trai của ông ta bị thương nặng, đúng là ngông cuồng tột cùng.
Phùng Thụy Hân, viên ngọc quý của nhà họ Phùng, rất kinh ngạc, cảm thấy quái lạ, sao thiếu niên xa lạ này lại dám ngang nhiên đánh tới chỗ nhà họ Phùng.
“Người đâu, lôi thằng điên này xuống cho tôi!”.
ông hai nhà họ Phùng là Phùng vr hét lớn. Chẳng mấy chốc, vệ sĩ canh ở bên ngoài đại sảnh chạy vào, bao vây lấy Diệp Thiên.
Đám người đông đúc tiến lại, có không dưới mấy chục người, nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình thản, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ đứng chắn trước mặt Tiếu Văn Nguyệt.
“Dừng tay!”.
Ngay khi những người này sắp lao tới chỗ Diệp Thiên, đột nhiên một tiếng quát vang lên ở bàn khách mời bên sườn.
Sau đó, một người đứng dậy, bước nhanh tới.
“Các anh muốn làm gì?”.
Người nhà họ Phùng và khách khứa đều nhìn sang, sắc mặt thay đổi.
Người đột nhiên xuất hiện ngăn cản tên là Trương Tài Quý, CEO chi nhánh Quý Thành tỉnh Kiềm của Tập đoàn Lăng Thiên, có thể nói là người chức cao mới nổi hàng đầu Quý Thành, cho dù là nhà họ Phùng cũng không dám tùy tiện chọc giận anh ta.
Nhưng bọn họ đều không hiểu, Trương Tài Quý thân phận cao quý, vì sao lại đột nhiên đứng dậy ngăn cản?
“Giám đốc Trương, cậu có ý gì?”.
Ồng cả nhà họ Phùng là Phùng Hâm đứng dậy, nhíu mày.
Trương Tài Quý đứng ở trước mặt Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt lạnh nhạt, nụ cười lúc đến chúc mừng đã không còn nữa.
“Chủ tịch Phùng, người đằng sau lưng tôi là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi. Các ông muốn động vào cậu ấy thì phải hỏi tôi trước đã!”.
Trương Tài Quý vốn có xuất thân là ông trùm thế giới ngầm, thống lĩnh thế lực giang hồ ở Quý Thành, một tay che trời. Nếu bàn tới sức mạnh trên khắp tỉnh Kiềm, anh ta không bằng nhà họ Phùng, nhưng nếu là ở trong Quý Thành này, anh ta có năng lực có thế sánh ngang với nhà họ Phùng.
Mấy tháng trước, anh ta đã trở thành CEO chi nhánh Quý Thành của Tập đoàn Lăng Thiên. Trong cuộc họp lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú từng cho mọi người thấy hình của Diệp Thiên. Từ lúc nãy Diệp Thiên mạnh mẽ xông vào, anh ta đã nhân ra câu.
Bây giờ thấy người nhà họ Phùng ra tay với Diệp Thiên, đương nhiên anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người lập tức bùng nổ tiếng hô kinh ngạc.
Những ánh mắt không thể tin nổi dừng trên người Diệp Thiên.
“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên? Sao có thể?”.
Với tính cách và tố chất của Phùng Viễn Chinh cũng không kìm được kinh ngạc, lẩm bẩm trong miệng.
Bây giờ Tập đoàn Lăng Thiên có sức ảnh hưởng khủng khiếp ớ Hoa Hạ thậm chí là trên thế giới, mỗi một người ở đây đều hiểu rõ, đó đã không còn là chuyện mà tài sản và giá trị thị trường có thể phản ánh được.
Chủ tịch của một tập đoàn tầm cỡ quốc tế lại là một thiếu niên mặc quần áo thường ngày, trông như học sinh kia sao?
So sánh với sự kinh ngạc và không thể tin của những người khác, vợ chồng Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm lại cứng đờ người, hóa đá tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.