Chương 572
Phong Hòa
18/01/2022
Quách Dương, người đứng thứ sáu trong bảng xếp
hạng cao thù của Hoa Hạ với biệt danh ‘Cuồng Thương’
nhìn thấy sáu Thiên Sát trong nháy mắt bị chết mất bốn,
hai người bị thương thì ánh mắt lập tức thay đổi và trợn
tròn hai mắt.
Chí tôn võ thuật bình thường chì có thể phóng nội lực
chừng hơn chục thước đã là cực hạn rồi. Nhưng Diệp
Thiên chỉ với cái phất tay áo đã có thể đạt đến hơn ba
mươi thước với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, một
chường rẽ đất, đánh đến mức một vùng đất lớn bị chấn
động mạnh, khiến cho bốn chí tôn võ thuật tan xương nát
thịt. Sức mạnh như vậy quà thực đã làm mới nhận thức
của ông ta.
Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ hàng chục năm cũng
chưa từng nhìn thấy cao thủ nào có sức mạnh khùng
khiếp như vậy.
“Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”
Đường đường là gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là một
cao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ năm trong bàng xếp
hạng cao thủ của Hoa Hạ lại bất chợt chắp tay khom lưng
hành lễ với Diệp Thiên với thái độ vô cùng cung kính.
“Đế Vương?”
Ngay khi hai chữ này nói ra, hầu như tất cả mọi người
đều chấn động. Ở Hoa Hạ này, người được gọi là Đế
Vương chẳng phải chính là vị đứng đầu Hoa Hạ, là người
đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ kia sao?
Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên không khỏi run lên,
thân thể thanh tú đông cứng lại, chỉ có bóng lưng quen
thuộc của Diệp Thiên lọt vào tầm mắt.
Trước khi Diệp Thiên nói Lư Thành là địa bàn của
mình, cô ta đã mơ hồ đoán được rồi, bây giờ nhìn thấy
Lục Thiên Thư chắp tay cúi chào Diệp Thiên, cô ta hoàn
toàn hiểu ra.
“Diệp Lăng Thiên, cậu ta thật sự là Diệp Lăng
Thiên sao?”
Mặc dù sự thật trước mắt đã quá rõ ràng, Kỳ Nhược
Yên vẫn cảm thấy không thể tin được, tay cô ta không
ngừng run lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên là khi Diệp Thiên
đưa Kỳ Nhược Tuyết trở lại nhà họ Kỳ, lúc đó Diệp Thiên
đang mặc một bộ đồ vải lanh, trên người còn có nhiều lỗ
thủng, trông giống y như một người ăn xin, cô ta đương
nhiên cảm thấy khinh bỉ.
Nếu không phài vì Diệp Thiên đã cứu Kỳ Nhược Tuyết
và nói rằng có thể chữa khỏi mắt cho Kỳ Nhược Tuyết thì
ngay cả tư cách nói chuyện với cô ta cậu cũng sẽ không
bao giờ có.
Sau đó, Diệp Thiên đã tìm được thuốc chữa khỏi đôi
mắt cho Kỳ Nhược Tuyết. Bố cô ta là Kỳ Viễn Hồng định
làm theo nguyện vọng của Kỳ Nhược Tuyết, gà Kỳ Nhược
Tuyết cho Diệp Thiên. Nhưng cô ta lại kiên quyết phàn
đối, cuối cùng cô ta và Kỳ Viễn Hồng cùng nhau nói dối
với Kỳ Nhược Tuyết rằng Diệp Thiên đã chết.
Tất cả những điều này là do cô ta chưa bao giờ coi
trọng Diệp Thiên, luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên không
xứng với Kỳ Nhược Tuyết, không xứng với nhà họ Kỳ, và
thậm chí còn không đủ tư cách làm em rể của cô ta.
Tuy nhiên trước mắt có một sự thật phũ phàng mà cô
ta không thể chấp nhận được, chàng trai thất thế mà cô
ta coi thường khi xưa lại chính là Đế Vưong Bất Bại khiến
tất cả anh hùng ở Hoa Hạ vừa nghe danh đã phải khiếp
sợ và coi như thủ lĩnh?
hạng cao thù của Hoa Hạ với biệt danh ‘Cuồng Thương’
nhìn thấy sáu Thiên Sát trong nháy mắt bị chết mất bốn,
hai người bị thương thì ánh mắt lập tức thay đổi và trợn
tròn hai mắt.
Chí tôn võ thuật bình thường chì có thể phóng nội lực
chừng hơn chục thước đã là cực hạn rồi. Nhưng Diệp
Thiên chỉ với cái phất tay áo đã có thể đạt đến hơn ba
mươi thước với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, một
chường rẽ đất, đánh đến mức một vùng đất lớn bị chấn
động mạnh, khiến cho bốn chí tôn võ thuật tan xương nát
thịt. Sức mạnh như vậy quà thực đã làm mới nhận thức
của ông ta.
Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ hàng chục năm cũng
chưa từng nhìn thấy cao thủ nào có sức mạnh khùng
khiếp như vậy.
“Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”
Đường đường là gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là một
cao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ năm trong bàng xếp
hạng cao thủ của Hoa Hạ lại bất chợt chắp tay khom lưng
hành lễ với Diệp Thiên với thái độ vô cùng cung kính.
“Đế Vương?”
Ngay khi hai chữ này nói ra, hầu như tất cả mọi người
đều chấn động. Ở Hoa Hạ này, người được gọi là Đế
Vương chẳng phải chính là vị đứng đầu Hoa Hạ, là người
đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ kia sao?
Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên không khỏi run lên,
thân thể thanh tú đông cứng lại, chỉ có bóng lưng quen
thuộc của Diệp Thiên lọt vào tầm mắt.
Trước khi Diệp Thiên nói Lư Thành là địa bàn của
mình, cô ta đã mơ hồ đoán được rồi, bây giờ nhìn thấy
Lục Thiên Thư chắp tay cúi chào Diệp Thiên, cô ta hoàn
toàn hiểu ra.
“Diệp Lăng Thiên, cậu ta thật sự là Diệp Lăng
Thiên sao?”
Mặc dù sự thật trước mắt đã quá rõ ràng, Kỳ Nhược
Yên vẫn cảm thấy không thể tin được, tay cô ta không
ngừng run lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên là khi Diệp Thiên
đưa Kỳ Nhược Tuyết trở lại nhà họ Kỳ, lúc đó Diệp Thiên
đang mặc một bộ đồ vải lanh, trên người còn có nhiều lỗ
thủng, trông giống y như một người ăn xin, cô ta đương
nhiên cảm thấy khinh bỉ.
Nếu không phài vì Diệp Thiên đã cứu Kỳ Nhược Tuyết
và nói rằng có thể chữa khỏi mắt cho Kỳ Nhược Tuyết thì
ngay cả tư cách nói chuyện với cô ta cậu cũng sẽ không
bao giờ có.
Sau đó, Diệp Thiên đã tìm được thuốc chữa khỏi đôi
mắt cho Kỳ Nhược Tuyết. Bố cô ta là Kỳ Viễn Hồng định
làm theo nguyện vọng của Kỳ Nhược Tuyết, gà Kỳ Nhược
Tuyết cho Diệp Thiên. Nhưng cô ta lại kiên quyết phàn
đối, cuối cùng cô ta và Kỳ Viễn Hồng cùng nhau nói dối
với Kỳ Nhược Tuyết rằng Diệp Thiên đã chết.
Tất cả những điều này là do cô ta chưa bao giờ coi
trọng Diệp Thiên, luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên không
xứng với Kỳ Nhược Tuyết, không xứng với nhà họ Kỳ, và
thậm chí còn không đủ tư cách làm em rể của cô ta.
Tuy nhiên trước mắt có một sự thật phũ phàng mà cô
ta không thể chấp nhận được, chàng trai thất thế mà cô
ta coi thường khi xưa lại chính là Đế Vưong Bất Bại khiến
tất cả anh hùng ở Hoa Hạ vừa nghe danh đã phải khiếp
sợ và coi như thủ lĩnh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.