Chương 645
Phong Hòa
19/01/2022
“Á!”
Tiếng hét của Hứa Thuần Canh vang vọng phòng VIP
khiến tất cả mọi người đều sững sở, không biết chuyện gì
đã xày ra.
Trước đó, Hứa Thuần Canh đã chủ động bắt tay Diệp
Thiên. Những người biết rõ Hứa Thuần Canh đều biết
rằng hắn đang cố tình làm khó Diệp Thiên.
Diệp Thiên bắt tay hắn đồng nghĩa với việc tự chuốc
lấy phiền phức. Theo như họ thấy, đáng ra Diệp Thiên
phải là người kêu gào thàm thiết, nhưng sao giờ có vè
ngược lại vậy?
Biểu cảm của Hứa Thuần Canh méo mó, ngoài cơn
đau dữ dội, hắn còn cảm thấy vô cùng khó tin.
Vừa rồi hắn đã dùng hết sức nhưng Diệp Thiên không
hề nhúc nhích, cũng không có phàn ứng gì. Lúc này
dường như Diệp Thiên chỉ mới hơi hơi nắm tay, hắn đã có
thể cảm giác được toàn bộ khớp đốt ngón tay phài đều
vỡ vụn.
Hắn chuyên về tu luyện ngoại lực, sức mạnh thể chất
đã được tôi luyện, gần như đạt tới cực hạn của con người,
so với những đại lực sĩ kia mà nói thì hắn không hể yếu
chút nào. Nhưng với Diệp Thiên, hắn chỉ bất lực như một
đứa trẻ.
“Khốn kiếp, cậu làm cái gì vậy?”
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Thuần Canh bên cạnh,
Lạc Tư Đồ biết hắn đang phải chịu đau đớn, lập tức tức
giận hét lên, nhìn Diệp Thiên đầy sát khí.
Vẻ mặt Diệp Thiên hờ hững, cậu buông lòng tay ra,
mọi người nhìn sang, chỉ thấy bàn tay phải của Hứa
Thuần Canh đã bị uốn cong biến dạng, năm ngón tay bị
gãy, uốn thành một đường vòng cung kỳ quái, giống như
bị máy lu đè lên vậy.
“Chuyện này..”
Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh, Tiêu Lâm đều biến sắc,
cảm thấy không thể tin nổi.
Diệp Thiên lại dám ra tay với Hứa Thuần Canh, hơn
nữa còn tàn nhẫn như vậy?
Bọn họ không thể tin được làm sao Diệp Thiên có thể
làm được như vậy? Sao cậu lại dám làm như vậy?
Cần biết rằng Hứa Thuần Canh là cậu ấm bằng vai
phải vế với Lạc Tư Đồ. Bố của hắn Hứa Lương, là thiếu tá
của Bộ quân sự tình Vân. Tuy cấp bậc không quá cao
nhưng ông ta lại là người nắm giữ quyền lực, thế lực trong
tay vô cùng lớn, điều khiển hàng trăm binh lính.
Cho dù là Lạc Minh Thư – người giàu nhất tình Vân cũng không dám
nói đứng trên ông ta một bậc.
Hơn nữa, trước giờ Hứa Lương luôn bào vệ con trai
mình. Hứa Thuần Canh từng có xung đột với một cậu ấm
ở tình khác, họ đã đánh nhau và cả hai đều bị thương.
Cuối cùng Hứa Lương đã mang theo hàng chục binh lính
với đạn thật, ép cậu ấm kia phài đến tận nhà để xin lỗi và
bị Hứa Thuần Canh đánh cho tơi tả.
Còn Diệp Thiên lại dám ra tay tàn tộc với Hứa Thuần
Canh như vậy, rõ ràng là tự mình tìm cái chết. Nếu Hứa
Lương biết chuyện, chắc chắn sẽ đến đây giết cậu ngay lập tức.
Khi đó, đối mặt với những ngưoi được vũ trang,
ở Côn Thành rộng lớn này, ngoại trừ Tiêu Trường Hà là thống
soái quân đoàn Vân Nam có thể cứu đưoc Diệp Thiên ra
thì sẽ không có người thứ hai!
“Cậu dám làm tôi bị thương? Cậu lại dám làm tôi
bị thương?”
Trước giờ Hứa Thuần Canh là người có sức mạnh, bắt
nạt đàn ông và ức hiếp phụ nữ, tự cảm thấy mình là kẻ
bất khả chiến bại, chưa bao giờ chịu tổn thất lớn. Hắn cậy
có bố Hứa Lương là người có thế lực nên trước nay làm gì
không bao giờ kiêng dè ai ở tỉnh Vân này. Nhưng hôm
nay, toàn bộ lòng bàn tay của hắn đã bị Diệp Thiên làm
cho biến dạng, khiến hắn vô cùng tức giận.
“Sao tôi lại không dám?”
Diệp Thiên một tay đút vào túi, cười chế nhạo: “Vừa
rồi anh chủ động bắt tay tôi, năm khớp ngón tay ngầm
phát lực, không phải là muốn ngầm động thủ với tôi sao?”
“Tiếc là sức mạnh của anh quá yếu!”
Tất cả mọi người đều hiểu ra vừa rồi là Hứa Thuần
Canh đã chủ động làm khó Thiên trước, nhưng do sức
không bằng Diệp Thiên, cho nên bây giờ bàn tay phải của
hắn đã hoàn toàn bị tàn phế.
“Cậu biết tôi muốn ra tay với cậu?”
Ánh mắt Hứa Thuần Canh đầy kinh ngạc, hắn lập tức
nổi điện.
Hắn không ngờ rằng mỗi bước đi của mình đều bị
Diệp Thiên nhìn thấy, hắn hét lớn một tiếng, dùng tay trái
nhấc bàn ghế bên cạnh lên đập thẳng vào đầu Diệp
Thiên.
Mặc dù Diệp Thiên đã bóp nát lòng bàn tay hắn,
nhưng đó là do sức mạnh gây ra. Giờ hắn di chuyển
nhanh đến mức bắn ra gần như ngay lập tức, hắn đù tự
tin đập Diệp Thiên đến vỡ đầu chày máu.
Tiếng hét của Hứa Thuần Canh vang vọng phòng VIP
khiến tất cả mọi người đều sững sở, không biết chuyện gì
đã xày ra.
Trước đó, Hứa Thuần Canh đã chủ động bắt tay Diệp
Thiên. Những người biết rõ Hứa Thuần Canh đều biết
rằng hắn đang cố tình làm khó Diệp Thiên.
Diệp Thiên bắt tay hắn đồng nghĩa với việc tự chuốc
lấy phiền phức. Theo như họ thấy, đáng ra Diệp Thiên
phải là người kêu gào thàm thiết, nhưng sao giờ có vè
ngược lại vậy?
Biểu cảm của Hứa Thuần Canh méo mó, ngoài cơn
đau dữ dội, hắn còn cảm thấy vô cùng khó tin.
Vừa rồi hắn đã dùng hết sức nhưng Diệp Thiên không
hề nhúc nhích, cũng không có phàn ứng gì. Lúc này
dường như Diệp Thiên chỉ mới hơi hơi nắm tay, hắn đã có
thể cảm giác được toàn bộ khớp đốt ngón tay phài đều
vỡ vụn.
Hắn chuyên về tu luyện ngoại lực, sức mạnh thể chất
đã được tôi luyện, gần như đạt tới cực hạn của con người,
so với những đại lực sĩ kia mà nói thì hắn không hể yếu
chút nào. Nhưng với Diệp Thiên, hắn chỉ bất lực như một
đứa trẻ.
“Khốn kiếp, cậu làm cái gì vậy?”
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Thuần Canh bên cạnh,
Lạc Tư Đồ biết hắn đang phải chịu đau đớn, lập tức tức
giận hét lên, nhìn Diệp Thiên đầy sát khí.
Vẻ mặt Diệp Thiên hờ hững, cậu buông lòng tay ra,
mọi người nhìn sang, chỉ thấy bàn tay phải của Hứa
Thuần Canh đã bị uốn cong biến dạng, năm ngón tay bị
gãy, uốn thành một đường vòng cung kỳ quái, giống như
bị máy lu đè lên vậy.
“Chuyện này..”
Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh, Tiêu Lâm đều biến sắc,
cảm thấy không thể tin nổi.
Diệp Thiên lại dám ra tay với Hứa Thuần Canh, hơn
nữa còn tàn nhẫn như vậy?
Bọn họ không thể tin được làm sao Diệp Thiên có thể
làm được như vậy? Sao cậu lại dám làm như vậy?
Cần biết rằng Hứa Thuần Canh là cậu ấm bằng vai
phải vế với Lạc Tư Đồ. Bố của hắn Hứa Lương, là thiếu tá
của Bộ quân sự tình Vân. Tuy cấp bậc không quá cao
nhưng ông ta lại là người nắm giữ quyền lực, thế lực trong
tay vô cùng lớn, điều khiển hàng trăm binh lính.
Cho dù là Lạc Minh Thư – người giàu nhất tình Vân cũng không dám
nói đứng trên ông ta một bậc.
Hơn nữa, trước giờ Hứa Lương luôn bào vệ con trai
mình. Hứa Thuần Canh từng có xung đột với một cậu ấm
ở tình khác, họ đã đánh nhau và cả hai đều bị thương.
Cuối cùng Hứa Lương đã mang theo hàng chục binh lính
với đạn thật, ép cậu ấm kia phài đến tận nhà để xin lỗi và
bị Hứa Thuần Canh đánh cho tơi tả.
Còn Diệp Thiên lại dám ra tay tàn tộc với Hứa Thuần
Canh như vậy, rõ ràng là tự mình tìm cái chết. Nếu Hứa
Lương biết chuyện, chắc chắn sẽ đến đây giết cậu ngay lập tức.
Khi đó, đối mặt với những ngưoi được vũ trang,
ở Côn Thành rộng lớn này, ngoại trừ Tiêu Trường Hà là thống
soái quân đoàn Vân Nam có thể cứu đưoc Diệp Thiên ra
thì sẽ không có người thứ hai!
“Cậu dám làm tôi bị thương? Cậu lại dám làm tôi
bị thương?”
Trước giờ Hứa Thuần Canh là người có sức mạnh, bắt
nạt đàn ông và ức hiếp phụ nữ, tự cảm thấy mình là kẻ
bất khả chiến bại, chưa bao giờ chịu tổn thất lớn. Hắn cậy
có bố Hứa Lương là người có thế lực nên trước nay làm gì
không bao giờ kiêng dè ai ở tỉnh Vân này. Nhưng hôm
nay, toàn bộ lòng bàn tay của hắn đã bị Diệp Thiên làm
cho biến dạng, khiến hắn vô cùng tức giận.
“Sao tôi lại không dám?”
Diệp Thiên một tay đút vào túi, cười chế nhạo: “Vừa
rồi anh chủ động bắt tay tôi, năm khớp ngón tay ngầm
phát lực, không phải là muốn ngầm động thủ với tôi sao?”
“Tiếc là sức mạnh của anh quá yếu!”
Tất cả mọi người đều hiểu ra vừa rồi là Hứa Thuần
Canh đã chủ động làm khó Thiên trước, nhưng do sức
không bằng Diệp Thiên, cho nên bây giờ bàn tay phải của
hắn đã hoàn toàn bị tàn phế.
“Cậu biết tôi muốn ra tay với cậu?”
Ánh mắt Hứa Thuần Canh đầy kinh ngạc, hắn lập tức
nổi điện.
Hắn không ngờ rằng mỗi bước đi của mình đều bị
Diệp Thiên nhìn thấy, hắn hét lớn một tiếng, dùng tay trái
nhấc bàn ghế bên cạnh lên đập thẳng vào đầu Diệp
Thiên.
Mặc dù Diệp Thiên đã bóp nát lòng bàn tay hắn,
nhưng đó là do sức mạnh gây ra. Giờ hắn di chuyển
nhanh đến mức bắn ra gần như ngay lập tức, hắn đù tự
tin đập Diệp Thiên đến vỡ đầu chày máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.