Chương 39: Trước khi đi, cậu còn nợ cô ấy một lời xin lỗi
Phong Hòa
09/12/2021
Cô vui mừng thốt lên, trong lòng vô cùng ấm áp, như thể mấy năm trước vậy, mỗi lần cô gặp khó khăn đều có Diệp Thiên ở bên cạnh cô.
“Em không sao chứ?”.
Diệp Thiên nở nụ cười ấm áp, đỡ cô đứng vững rồi mới buông tay ra.
Cố Giai Lệ gật đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Diệp Thiên như cô vợ nhỏ.
“Hừ, vô vị, đi thôi, trường Tam Trung Lư Thành chẳng có gì hay ho để xem cả!”.
Lục Phong tính tình cao ngạo, cậu ta hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên này, cậu ta khoát tay, với khí thế của người dẫn đầu đi phía trước, chuẩn bị đưa đội Karate rời khỏi đây.
Thấy cảnh đó, Âu Hạo Thần đấm mạnh nắm đấm xuống sàn, trong lòng vô cùng căm phẫn nhưng lại không làm được gì, thực lực giữa hai đội chênh lệch quá lớn, cho dù có thi đấu lại một lần nữa, cậu ta tin chắc bản thân câu ta cũng không chịu được quá 10 giây.
Các học sinh trường Tam Trung Lư Thành tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Phong từng bước rời đi mà không làm gì được.
Đến thành viên chủ lực của câu lạc bộ Tán Thủ cũng bị đánh bại một cách đơn giản như vậy, thì còn ai có thể lấy lại được thể diện cho trường Tam Trung Lư Thành chứ?
“Đứng lại!”.
Đúng lúc Lục Phong sắp đi ra đến cửa, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.
“Hả?”.
Mặt Lục Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên có dáng người cao ráo, mặt mũi khôi ngô tự nhiên, đang đi về phía cậu ta.
“Diệp Thiên?”.
Thấy cậu thiếu niên đi ra, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều sửng sốt.
Cậu thiếu niên chính là Diệp Thiên, cậu điềm tĩnh cất bước, đi đến trước mặt Lục Phong.
“Trước khi đi, cậu còn nợ cô ấy một lời xin lỗi”.
Cậu chỉ vào Cố Giai Lệ, giọng nói bình thản, nhưng lại mang vẻ kiên định, khiến Lục Phong hơi ngạc nhiên.
“Xin lỗi?”.
Lục Phong cảm thấy bản thân đã nghe nhầm, cậu ta biết cú đá vừa rồi suýt nữa làm Cố Giai Lệ ngã, nhưng cậu ta là người có lòng tự trọng cao, cho dù bản thân có sai thì cũng đừng mong cậu ta xin lỗi.
“Cậu đang dạy dỗ tôi đấy à?”.
Cậu ta nghiêng đầu, cười mà như không cười, căn bản chưa từng chú ý đến lời nói của Diệp Thiên, những người như Âu Hạo Thần, Vương Hiên đều là người có tiếng ở trường Tam Trung rồi, nhưng cái tên Diệp Thiên, cậu ta lại chưa bao giờ nghe thấy.
“Lục Phong tôi lớn ngần này rồi chưa bao giờ phải xin lỗi bất kỳ ai, cậu muốn tôi xin lỗi, cậu dựa vào cái gì?”.
Cậu ta nhìn lướt qua Cố Giai Lệ một cái, thấy khuôn mặt xinh đẹp thế là lập tức hiểu ra, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tràn đầy sự coi thường.
“Muốn ra mặt giúp người đẹp, tôi có thể hiểu, nhưng khuyên cậu một câu, hãy tự nhìn lại bản thân xem đã đủ bản lĩnh chưa nhé!”.
“Muốn lo chuyện bao đồng cũng cần phải có bản lĩnh đấy!”.
“Em không sao chứ?”.
Diệp Thiên nở nụ cười ấm áp, đỡ cô đứng vững rồi mới buông tay ra.
Cố Giai Lệ gật đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Diệp Thiên như cô vợ nhỏ.
“Hừ, vô vị, đi thôi, trường Tam Trung Lư Thành chẳng có gì hay ho để xem cả!”.
Lục Phong tính tình cao ngạo, cậu ta hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên này, cậu ta khoát tay, với khí thế của người dẫn đầu đi phía trước, chuẩn bị đưa đội Karate rời khỏi đây.
Thấy cảnh đó, Âu Hạo Thần đấm mạnh nắm đấm xuống sàn, trong lòng vô cùng căm phẫn nhưng lại không làm được gì, thực lực giữa hai đội chênh lệch quá lớn, cho dù có thi đấu lại một lần nữa, cậu ta tin chắc bản thân câu ta cũng không chịu được quá 10 giây.
Các học sinh trường Tam Trung Lư Thành tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Phong từng bước rời đi mà không làm gì được.
Đến thành viên chủ lực của câu lạc bộ Tán Thủ cũng bị đánh bại một cách đơn giản như vậy, thì còn ai có thể lấy lại được thể diện cho trường Tam Trung Lư Thành chứ?
“Đứng lại!”.
Đúng lúc Lục Phong sắp đi ra đến cửa, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.
“Hả?”.
Mặt Lục Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên có dáng người cao ráo, mặt mũi khôi ngô tự nhiên, đang đi về phía cậu ta.
“Diệp Thiên?”.
Thấy cậu thiếu niên đi ra, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều sửng sốt.
Cậu thiếu niên chính là Diệp Thiên, cậu điềm tĩnh cất bước, đi đến trước mặt Lục Phong.
“Trước khi đi, cậu còn nợ cô ấy một lời xin lỗi”.
Cậu chỉ vào Cố Giai Lệ, giọng nói bình thản, nhưng lại mang vẻ kiên định, khiến Lục Phong hơi ngạc nhiên.
“Xin lỗi?”.
Lục Phong cảm thấy bản thân đã nghe nhầm, cậu ta biết cú đá vừa rồi suýt nữa làm Cố Giai Lệ ngã, nhưng cậu ta là người có lòng tự trọng cao, cho dù bản thân có sai thì cũng đừng mong cậu ta xin lỗi.
“Cậu đang dạy dỗ tôi đấy à?”.
Cậu ta nghiêng đầu, cười mà như không cười, căn bản chưa từng chú ý đến lời nói của Diệp Thiên, những người như Âu Hạo Thần, Vương Hiên đều là người có tiếng ở trường Tam Trung rồi, nhưng cái tên Diệp Thiên, cậu ta lại chưa bao giờ nghe thấy.
“Lục Phong tôi lớn ngần này rồi chưa bao giờ phải xin lỗi bất kỳ ai, cậu muốn tôi xin lỗi, cậu dựa vào cái gì?”.
Cậu ta nhìn lướt qua Cố Giai Lệ một cái, thấy khuôn mặt xinh đẹp thế là lập tức hiểu ra, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tràn đầy sự coi thường.
“Muốn ra mặt giúp người đẹp, tôi có thể hiểu, nhưng khuyên cậu một câu, hãy tự nhìn lại bản thân xem đã đủ bản lĩnh chưa nhé!”.
“Muốn lo chuyện bao đồng cũng cần phải có bản lĩnh đấy!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.