Chương 239: Các người là ai?
Cửu Ca
13/02/2024
Trong lòng Trần Vũ căng thẳng, nhanh chóng tìm kiếm lần theo dấu vết đánh nhau.
Phía bên kia ngọn núi, mấy sát thủ mặc áo đen đang truy sát Nghiêm Nhu Cẩn, Hoàng Bình đã bị thương vài chỗ đang đau khổ đấu đá những người này.
Phanh, người vệ sĩ sau cùng ngã xuống đất, Hoàng Bình tung quyền đánh bay một kẻ địch, nhưng trên vai ông lại đột nhiên lạnh buốt, một thanh kiếm đã đâm thủng bả vai ông.
Hoàng Bình kêu lên một tiếng đau đớn rồi lui lại hai bước, bốn tên sát thủ còn lại lập tức xông tới.
"Các người là ai? Ly Trần của nhà họ Nghiêm chúng tôi đã nhận chủ, tộc Nghiêm thị đã giải tán võ giả rời khỏi giang hồ, vì sao các người còn dồn ép không tha chứ?" Nghiêm Nhu Cẩn nghiêm nghị nói.
"Nghiêm Nhu Cẩn, có người muốn mạng của mày, mày lui khỏi giang hồ hay không đều như vậy." Một sát thủ tiến lên thâm trầm nói.
"Tôi chưa hề kết thù với ai, người nào phái các người tới giết tôi?" Nghiêm Nhu Cẩn biến sắc.
"Muốn biết thì đi hỏi Diêm Vương đi." Sát thủ cười lạnh một tiếng.
"Tiểu thư mau lui lại, tôi cản đường bọn chúng, cứu viện của quán trà Huyền Vũ lập tức tới ngay." Hoàng Bình lập tức đề khí cản trước người Nghiêm Nhu Cẩn, ông luôn trung thành tuyệt đối với nhà họ Nghiêm.
"Ha ha, cứu viện của quán trà Huyền Vũ sẽ không đến, mày hết hi vọng đi." Sát thủ cười ha ha, gã nhanh chân bước về phía trước, kiếm trong tay chém thẳng đến muốn giải quyết Hoàng Bình.
Đột nhiên, một ánh kiếm khí lao đến từ sau lưng gã, trong nháy mắt kiếm khí kia đã hóa thành sát ý ngút trời, sát thủ lấy làm kinh hãi nên vội quay người.
Người nháy mắt gã xoay người thì ánh kiếm đó chợt lóe lên, thân thể bốn tên sát thủ lập tức cứng đờ không nhúc nhích, đồng thời một gốc cây to cỡ miệng chén phía sau bọn họ răng rắc một tiếng đã đứt gấy.
Bốn tên sát thủ kinh ngạc nhìn, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi, sau đó trên cổ chúng xuất hiện một vết máu rồi thân thể nghiêng qua ngã thẳng xuống đất.
Trần Vũ vừa thu tay phải lại, Ly Trần trong tay đã biến mất, anh vội vàng tiến lên nói: "Không sao chứ."
"Trần Vũ.. " Nhìn thấy Trần Vũ tới, Nghiêm Nhu Cẩn lập tức thả lỏng lại, hai chân mềm nhữn suýt đã ngã xuống đất.
Trần Vũ vội vàng đỡ cô ấy, tay phải điểm lên người để độ một tia chân khí cho cô.
"Cám ơn anh, tôi không sao, đây đã là lần thứ ba anh cứu tôi." Nghiêm Nhu Cẩn tựa lên người Trần Vũ mà yếu ớt nói.
"Nhà họ Nghiêm các người bảo vệ Ly Trần mấy trăm năm, rốt cục cũng hoàn thành sứ mệnh, hiện tại đến phiên tôi bảo vệ cô." Trần Vũ cười cười, anh quay đầu lại nói: "Chú Hoàng không sao chứ."
"Không có gì, bị chút vết thương nhỏ thôi." Hoàng Bình không để ý mà cười nói: "Nhờ cậu Trần kịp thời chạy đến."
"Cầm máu đi" Trần Vũ ném cho ông một lọ thuốc rồi nói: "Những người này có lai lịch thế nào?"
"Tôi không biết." Nghiêm Nhu Cẩn lắc đầu: "Ly Trần đã nhận chủ, nhà họ Nghiêm tuân theo tổ huấn không còn hỏi đến chuyện trong giang hồ, tôi cũng không nghĩ ra có ai phải hao tâm tổn trí muốn giết tôi như vậy."
"Chúng ta đi về trước đi." Trần Vũ trầm ngâm rồi nói: "Nhất định phải tra rõ chuyện này, bằng không hậu hoạn khôn lường."
"Ừm”" Nghiêm Nhu Cẩn gật gật đầu, Trần Vũ đỡ cô ấy đứng lên.
"Nhu Cẩn, cô không sao chứ." Ngay lúc này, Chu Hồng Tuyết dẫn một đám người vội vàng chạy tới.
Phía bên kia ngọn núi, mấy sát thủ mặc áo đen đang truy sát Nghiêm Nhu Cẩn, Hoàng Bình đã bị thương vài chỗ đang đau khổ đấu đá những người này.
Phanh, người vệ sĩ sau cùng ngã xuống đất, Hoàng Bình tung quyền đánh bay một kẻ địch, nhưng trên vai ông lại đột nhiên lạnh buốt, một thanh kiếm đã đâm thủng bả vai ông.
Hoàng Bình kêu lên một tiếng đau đớn rồi lui lại hai bước, bốn tên sát thủ còn lại lập tức xông tới.
"Các người là ai? Ly Trần của nhà họ Nghiêm chúng tôi đã nhận chủ, tộc Nghiêm thị đã giải tán võ giả rời khỏi giang hồ, vì sao các người còn dồn ép không tha chứ?" Nghiêm Nhu Cẩn nghiêm nghị nói.
"Nghiêm Nhu Cẩn, có người muốn mạng của mày, mày lui khỏi giang hồ hay không đều như vậy." Một sát thủ tiến lên thâm trầm nói.
"Tôi chưa hề kết thù với ai, người nào phái các người tới giết tôi?" Nghiêm Nhu Cẩn biến sắc.
"Muốn biết thì đi hỏi Diêm Vương đi." Sát thủ cười lạnh một tiếng.
"Tiểu thư mau lui lại, tôi cản đường bọn chúng, cứu viện của quán trà Huyền Vũ lập tức tới ngay." Hoàng Bình lập tức đề khí cản trước người Nghiêm Nhu Cẩn, ông luôn trung thành tuyệt đối với nhà họ Nghiêm.
"Ha ha, cứu viện của quán trà Huyền Vũ sẽ không đến, mày hết hi vọng đi." Sát thủ cười ha ha, gã nhanh chân bước về phía trước, kiếm trong tay chém thẳng đến muốn giải quyết Hoàng Bình.
Đột nhiên, một ánh kiếm khí lao đến từ sau lưng gã, trong nháy mắt kiếm khí kia đã hóa thành sát ý ngút trời, sát thủ lấy làm kinh hãi nên vội quay người.
Người nháy mắt gã xoay người thì ánh kiếm đó chợt lóe lên, thân thể bốn tên sát thủ lập tức cứng đờ không nhúc nhích, đồng thời một gốc cây to cỡ miệng chén phía sau bọn họ răng rắc một tiếng đã đứt gấy.
Bốn tên sát thủ kinh ngạc nhìn, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi, sau đó trên cổ chúng xuất hiện một vết máu rồi thân thể nghiêng qua ngã thẳng xuống đất.
Trần Vũ vừa thu tay phải lại, Ly Trần trong tay đã biến mất, anh vội vàng tiến lên nói: "Không sao chứ."
"Trần Vũ.. " Nhìn thấy Trần Vũ tới, Nghiêm Nhu Cẩn lập tức thả lỏng lại, hai chân mềm nhữn suýt đã ngã xuống đất.
Trần Vũ vội vàng đỡ cô ấy, tay phải điểm lên người để độ một tia chân khí cho cô.
"Cám ơn anh, tôi không sao, đây đã là lần thứ ba anh cứu tôi." Nghiêm Nhu Cẩn tựa lên người Trần Vũ mà yếu ớt nói.
"Nhà họ Nghiêm các người bảo vệ Ly Trần mấy trăm năm, rốt cục cũng hoàn thành sứ mệnh, hiện tại đến phiên tôi bảo vệ cô." Trần Vũ cười cười, anh quay đầu lại nói: "Chú Hoàng không sao chứ."
"Không có gì, bị chút vết thương nhỏ thôi." Hoàng Bình không để ý mà cười nói: "Nhờ cậu Trần kịp thời chạy đến."
"Cầm máu đi" Trần Vũ ném cho ông một lọ thuốc rồi nói: "Những người này có lai lịch thế nào?"
"Tôi không biết." Nghiêm Nhu Cẩn lắc đầu: "Ly Trần đã nhận chủ, nhà họ Nghiêm tuân theo tổ huấn không còn hỏi đến chuyện trong giang hồ, tôi cũng không nghĩ ra có ai phải hao tâm tổn trí muốn giết tôi như vậy."
"Chúng ta đi về trước đi." Trần Vũ trầm ngâm rồi nói: "Nhất định phải tra rõ chuyện này, bằng không hậu hoạn khôn lường."
"Ừm”" Nghiêm Nhu Cẩn gật gật đầu, Trần Vũ đỡ cô ấy đứng lên.
"Nhu Cẩn, cô không sao chứ." Ngay lúc này, Chu Hồng Tuyết dẫn một đám người vội vàng chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.