Cao Thủ Y Đạo

Chương 245: Sao không tới được?

Cửu Ca

13/02/2024

Truyền nhân của Thiên Cơ Môn, ông ta rất nổi tiếng với kiến thức huyền học. Lúc trước Vương Bình cũng rất muốn mời ông ta, nhưng ngặt nỗi ông ta không mời được. người ở đẳng cấp đó. Ông ta không ngờ thằng con trai ăn hại thường ngày của mình lại mời được Đoạn Thiên Mệnh.

“Đúng vậy” Lúc này Vương Thâm mới đắc ý nói: “Lần nào bố cũng nói bạn con lông ba lông bông, nhưng bố không ngờ bọn nó lại có thể giúp con mời được cao nhân đẳng cấp này chứ gì.”

“Bố à, danh tiếng của thầy Đoạn thì khỏi cần nói nữa nhỉ, chỉ cần ông ấy tới, vấn đề của gia đình chúng ta nhất định sẽ có thể giải quyết dễ dàng. Cái anh Trần mà bố mời này có thể là dân nghiệp dư biết chút đỉnh phong thuỷ, nhưng có thật là anh ta có thể giải quyết được vấn đề của gia đình chúng ta không?”

“Chuyện này..” Vương Bình hơi lúng túng, so ra thì ông ta vẫn tin tưởng Đoạn Thiên Mệnh hơn.

“Đoạn Thiên Mệnh hả? Ha ha, chúng tôi là bạn cũ” Trần Vũ mỉm cười.

“Anh bảo anh có quen thầy Đoạn?” Vương Thâm lườm Trần Vũ: “Anh biết thây Đoạn có thân phận gì không? Phó hội trưởng của Hiệp hội Dịch học, bộ trưởng Phong Lăng gặp mà còn phải nể mặt nữa kìa, biết bao nhiêu người có tiền có thế muốn mời ông ấy mà còn không mời được, anh bảo anh quen ông ấy á?”

“Đúng vậy, tôi chẳng những quen ông ta, mà ông ta gặp tôi còn phải cung kính gọi một tiếng cậu Trần.” Trần Vũ gật đầu.

“Ha ha, bố à, bố tìm đâu ra tên tay mơ này thế, khoác lác quá đà rồi đấy, anh nói khoác kiểu đó không sợ bị lộ hả? Thầy Đoạn sắp tới rồi đó nha” Vương Thâm cười ha hả.

“Ừ, ông ta tới thì càng tốt” Trân Vũ cười, quay đầu lại nói: “Tổng giám đốc Vương, khuôn mặt của ông cho thấy ông dây vào kẻ tiểu nhân, mà đối phương còn động tay động chân trong phòng của ông. Với kiểu thù oán cá nhân này, người bình thường sẽ không can thiệp vào vì sẽ đắc tội người khác.”

“Người thầy mà ông mời đến trước đó không phải không giải quyết được, mà là không muốn đắc tội kẻ khác. Vì có quen biết nên mới tốt bụng nhắc nhở ông, nếu ông

không tin thì thôi.”

“Không phải đâu tổng giám đốc Trần, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng nóng giận” Vương Bình vội giải thích.

“Bố đừng nghe anh ta nói bừa nữa. Anh ta bảo mình quen thầy Đoạn, vậy được thôi, đợi lát nữa thầy Đoạn tới, để con xem anh ta có lời nào để nói nữa không.”

Vương Thâm khịt mũi.

Cậu ta vừa dứt lời, một trợ lý cung kính dẫn một cụ già đi vào, ông cụ này chính là Đoạn Thiên Mệnh.

“Tổng giám đốc Vương, cậu Vương, thầy Đoạn tới rồi ạ” Trợ lý thông báo.

“Cuối cùng thầy cũng tới rồi thầy Đoạn, cậu Lâm là bạn của tôi, vấn đề của gia đình chúng thôi nhờ cả vào thầy nhé.” Vương Thâm mừng rỡ.

Đoạn Thiên Mệnh khẽ gật đầu, đang định lấy la bàn ra xem tình hình, bỗng ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Vũ ở trong phòng, ông ta không khỏi kinh ngạc: “Cậu Trần?”



“Thầy Đoạn, thầy quen anh ta thật hả?” Vương Thâm trợn tròn mắt.

“Có cậu Trần ở đây, các cậu có chuyện gì mà không giải quyết được?” Đoạn Thiên Mệnh lại gần, kính cẩn ôm quyền nói với Trần Vũ: “Hai kiếp của Thiên Cơ Môn †ôi hầu như chưa từng có ai có thể phá giải, tôi có thể thoát được hai kiếp đều nhờ cả vào cậu Trần chỉ điểm”

“Thầy Đoạn... Nhưng thầy, thầy là đại sư cơ mà, nghe ý của thầy, chẳng lẽ anh ta còn lợi hại hơn cả thầy?” Vương Thâm dè dặt hỏi.

“Tôi?” Đoạn Thiên Mệnh cười ha hả lắc đầu: “Cậu Vương, tôi cũng có chút ít danh tiếng trong nghề, nhưng chênh lệch giữa tôi và tổng giám đốc Trần như giữa đất với trời vậy, không thể so sánh.”

“Hả?” Vương Thâm lập tức ngơ ngác, xem ra Trần Vũ là cao nhân thật, nhưng nhớ lại những lời mình nói ban nấy, cậu ta hơi xấu hổ.

“Thầy Đoạn, nếu ông đã đến thì sẵn xem xem chỗ tổng giám đốc Vương có vấn đề gì đi” Trần Vũ cười bảo.

“Cách cục phong thuỷ không có vấn đề gì, nhưng mà tổng giám đốc Vương...” Đoạn Thiên Mệnh chần chừ rồi nói tiếp: “Tôi nói thật luôn nhé, tổng giám đốc Vương đắc tội kẻ tiểu nhân, chuyện này thuộc kiểu thù oán cá nhân, tôi không tiện can thiệp”

“Này..” Vương Bình ngẩn ra, sau đó cười gượng đáp: “Thầy Đoạn, ban nãy tổng giám đốc Trần cũng nói y như vậy, tôi hiểu rồi.”

“Tổng giám đốc Trần, công ty tôi hiện đang nợ chồng chất, rất có thể sẽ bị huỷ niêm yết. Nếu như cậu Trần có cách giải quyết thì làm ơn giúp tôi với” Vương Bình thở dài.

“Thầy, thầy Trần, xin lỗi anh, anh giúp bố tôi với. Tôi mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, ông ấy vừa lo cho công ty vừa lo cho tôi nên khổ lắm. Ông ấy cũng là người tốt, từng quyên góp rất nhiều tiền” Vương Thâm vứt bỏ sĩ diện, ấp úng nói.

“Được rồi, ban đầu tôi không định nhúng tay vào chuyện này đâu, nhưng gặp được nhau âu cũng do duyên phận, mà quả thật thủ đoạn của đối phương quá ác.” Trần Vũ chỉ vào bàn làm việc: “Khiêng cái bàn này lên, xem xem ở bốn góc bàn có bốn hình nhân bằng rơm hay không.”

“Bảo vệ đâu, mau vào đây khiêng bàn.” Vương Thâm kinh ngạc, vội gọi người vào.

Mấy nhân viên bảo vệ đi vào khiêng bàn làm việc nặng trịch lên, quả nhiên ở bốn góc bàn đều có một hình nhân bằng rơm. Mỗi hình nhân dài khoảng năm tấc được quấn bằng giấy bùa màu vàng, trên giấy bùa có câu thần chú màu đỏ.

“Bùa giấy thường hay bị những kẻ gian ác đặt ở vị trí nay mắn của chủ nhân, làm ảnh hưởng đến vận may, người nào nghiêm trọng còn có thể bị vận rủi nhập vào người, đây là một loại bùa chú rất ác độc.” Mặt Đoạn Thiên Mệnh biến sắc.

“Ngày thường tôi đâu có thù oán với ai, rốt cuộc là ai lại hại tôi như vậy?” Vẻ mặt của Vương Bình rất khó coi.

“Có lẽ phòng ngủ trong văn phòng của tổng giám đốc Vương, kể cả cửa ra vào và nhà ăn ở nhà ông cũng có rất nhiều hình nhân kiểu này” Trần Vũ nói: “Tìm ra rồi đốt hết đi, sau đó đi chùa thắp hương cúng kính nữa là sẽ ổn thôi.”

“Ở nhà cũng có?” Hai bố con Vương Bình đều thay đổi sắc mặt, ông ta tức giận nói: “Bình thường nhà tôi không có người ngoài tới, có thể vào nhà tôi mà thần không biết quỷ không hay để bỏ bùa...”



“Chỉ có thư ký Lý thôi.” Vương Thâm tức tối: “Bố đối xử với anh ta cũng đâu có tệ, tại sao anh ta lại hại bố? Giờ con đi tìm người xử anh ta luôn.”

“Đừng manh động, khi nào biết rõ rồi hãng tính, bây giờ sai người kiểm tra camera giám sát ngay.” Vương Bình bảo.

“Tổng giám đốc Vương, không liên lạc với thư ký Lý được” Trợ lý hớt hải chạy vào: “Với lại một số hồ sơ kinh doanh của công ty từng bị động vào...”

“Quả nhiên là cậu ta.” Vương Bình tức điên: “Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát.” “Dạ vâng” Trợ lý hớt ha hớt hải chạy đi. “Cậu Trần, thực sự rất cảm ơn cậu. Nếu không có cậu chỉ ra vấn đề, có lẽ tôi vẫn

sẽ tiếp tục lù đù gặp xui xẻo rồi” Vương Bình biết ơn nói: “Sau này bất kể có việc gì ở Phong Lăng, cậu Trần cứ việc lên tiếng, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.”

“Tổng giám đốc Vương khách sáo rồi, kẻ tiểu nhân đã bị loại trừ, sau này sẽ từ từ tốt lên thôi. Tôi thấy tướng mạo của tổng giám đốc Vương đàng hoàng, vận may vẫn còn ít nhất hai mươi năm nữa, công ty nhất định sẽ phát triển nhanh như diều lên khi gặp gió.” Trần Vũ cười đáp.

“Cảm ơn cậu Trần, tôi cũng mong vậy.” Vương Bình biết ơn nói.

“Trần Vũ, hôm nay 'Hiệu thuốc Thiên Vân đầu tiên của Hạnh Lâm Cư sẽ khai trương, anh đã bảo là sẽ tới mà?” Đúng lúc này, Tống Mộng Nghiên gọi điện thoại đến.

“Tôi quên mất” Trần Vũ hốt hoảng, sao anh lại quên một chuyện quan trọng như vậy chứ. Anh vội vàng tạm biệt Vương Bình, sau đó chạy hùng hục qua đó.

Trước đây Hiệu thuốc Thiên Vân là cửa hàng chính của Hiệu thuốc Danh Thuận, có ba tầng, tổng diện tích hơn một nghìn năm trăm mét vuông. Sau khi Hiệu thuốc Danh Thuận phá sản, nơi này được gấp rút sửa sang lại, bây giờ đã xây xong.

Địa điểm cũ của Hạnh Lâm Cư còn đang sửa nên đây sẽ là nơi khám bệnh tạm thời của Hạnh Lâm Cư, sau này Trần Vũ cũng sẽ khám bệnh ở đây.

Trước đây Hiệu thuốc Danh Thuận từng xảy ra một số vấn đề gây tranh cãi, nay hiệu thuốc mở cửa lại với tên của Hạnh Lâm Cư nên nhận được rất nhiều sự yêu mến, dù sao Hạnh Lâm Cư cũng luôn giữ gìn y đức, lấy con người làm gốc, danh tiếng ở Phong Lăng rất tốt.

“Trần Vũ, tôi cứ tưởng hôm nay cậu sẽ không đến chứ. Trần Vũ vừa tới, Triệu An Nhiên đã vui vẻ lại gần nắm lấy tay anh.

“Sao không tới được? Hôm nay tôi có việc nên tới muộn thôi.” Trần Vũ cười đáp: “Tóc của cô dài gần bằng lúc trước rồi.”

“Thế hả, có đẹp không?” Triệu An Nhiên xoay một vòng, mái tóc dài đen nhánh tung bay trông rất xinh đẹp.

“Đẹp lắm” Trần Vũ gật đầu rồi quay đầu sang nói: “Mộng Nghiên, cô tới sớm thật đó."

Tống Mộng Nghiên đứng bên cạnh nhìn Triệu An Nhiên nắm tay Trần Vũ, mặt mũi không mấy vui vẻ. Trần Vũ hỏi cô ấy, cô ấy cũng chỉ khịt mũi đáp: “Bình thường thôi.”

Trần Vũ hơi lúng túng, không biết vì sao tự nhiên cô ấy lại tỏ ra khó chịu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Thủ Y Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook