Chương 7: Đi Chơi Để Hiểu Nhau
Băng Du
29/09/2016
Chuông báo hiệu giờ ra chơi đã điểm nhưng cả ba vẫn chưa thấy tăm hơi nó đâu , nghe qua ai cũng nghĩ chắc nhỏ và hai thằng đực rựa kia lo lắng cho nó lắm nhưng sự thật mất lòng người . Hai đứa bạn thân nhất thì ngồi nghe nhạc chơi game , như thế còn không ăn thua là mấy . Bạn thì đã đành nhưng đây ông anh trai mà nó quý nhất thì đang ngồi hùa theo hai đứa kia , nghe nhạc , lướt wed . Hazz ! Quả thật người đời luôn nói Thân bao nhiêu , đau bấy nhiêu thật đúng mà .
" Hey , không biết con Phương , nó chui vào xó nào rồi ha ?"- nhỏ giờ ngẩng đầu lên làm bình luận viên ra chủ đề với nụ cười tươi tắn như đang trù ẻo nó vậy
" Đừng nói nó bị lạc "- cậu vỗ tay cái đốp sau khi suy nghĩ cái gì đó , quả thật nó như là lây tính cách mẹ nó vậy . Lạc đường như cơm bữa đấy chứ -_-
" Còn cái tên khó ưa đi theo mà !"- anh vẫn lo lướt cà lướt rồi chiêm vài câu như có lệ với tâm trạng không mấy quan tâm .
" Mày là anh trai mà không lo cho em gái mình khi đi với tên lạ mặt à ?"- Thiên ngồi nhìn chăm chăm cùng nhỏ như đợi câu trả lời hợp lí nhất .
Anh thấy có ánh mắt nhìn về phía mình thì ngẩng đầu lên bắt gặp ngay 2 ánh mắt đắm đuối đầy yêu mến luôn .
" Thế ngang nào anh ta muốn mở nắp quan tài mà nằm à ?"- anh cũng phải cười khổ vì câu trả lời rất chi là lời khen ngợi cho cô em có nhiều tính cách khác nhau đến anh cũng phải sợ .
" À ... Lời khen ... Chắc tao phải đi cấp báo mày nhỉ ?"- nhỏ cười gian mãnh nhìn anh rồi quay sang cậu giả bộ hỏi ý kiến .
Nhỏ vừa nói khỏi miệng thì đã gặp ngay ánh mắt như muốn ăn tươi của anh mà không khỏi rùng mình chỉ biết cười trừ .
" Haizzz ! Điều kiện để bịt miệng ?"- anh thở dài vì điều này rất đỗi quen thuộc rồi nên đành chịu vậy nếu không muốn bị cô em gái tạch .
" Làm ôxin tui ngày hôm nay "- nhỏ cười cười dơ ngón tay chỏ lên ý bảo một ngày , một ngày thôi nhỏ đây sẽ làm anh sạch túi ^0^
" Ồ , Tao không tham gia . Thôi tao đi kiếm con kia !.... À quên , chúc mày may mắn "- cậu đi ra khỏi bàn đi được vài bước thì quay lại xiên xỏ anh . Bạn bè là vậy đó , luôn cười trên nỗi khổ của người khác nhưng khi cần thì luôn có mắt đúng lúc , đúng nơi .
" Thằng chết bầm ! Tao ám mày sau "- anh dở khóc dở cươi mà phải làm theo lệnh như một thằng hầu với cô chủ .
Mà đâu phải vai về đó , chỉ là bạn bè thôi mà nhưng mua gì thì thẻ anh mất .
" Đi khu giải trí mới mở ha ?"- nhỏ nói rồi chưa kịp để anh nói gì mà nắm lấy tay lôi xệnh xệnh khiến anh suýt ngã .
Còn về phía cậu thì đi ra khu vườn lúc nãy cả đám tưới nước mà nằm xuống khẽ nhắm mắt lại mà cảm nhận không khí trong lành . Bỗng dưng nghe thấy tiếng xột xoạt gì đó , theo cảm nhận cậu khẽ mở đôi mắt đen sâu ra với một cách nhẹ nhàng . Quay lại phía sau , quả không sai , có người và không ai khác ngoài nó và hắn . Nhưng trong tình trạng cảm động sướt mướt khi thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn buông thả đang vác trên người là chàng trai to lớn với khuôn mặt điển trai nhưng đã có phần xuống sắc vì bệnh .
" Anh ta sao vậy ?"- cậu không nhanh không chậm mà ra giúp nó một tay .
" Ốm rồi "- nó thở hồng hộc vì mệt , may mà gặp cậu ở đây nếu không chắc chết giữa đường trên mặt trận rồi .
Cậu nghe thấy vậy thì di tay lên trán hắn mà phát hãi luôn , sốt cao vậy mà con mặc bộ đồng phục ướt đẫm vậy kẻo tử vong thì ai chịu trách nhiệm được .
" Sốt cao vậy nên cho cậu ta về nhà thì hơn "- cậu nhìn nó với vẻ mặt khẩn trương vì cậu cũng là một nhà nghiên cứu độc dược nổi tiếng mà nên trong tình huống này cậu như là một vị bác sĩ .
" Tao gọi điện cho ông hiệu trưởng nhưng ông ấy bảo anh ta ở một mình , còn đây là địa chỉ "- nó đã biết trước mà ghi địa chỉ nhưng đâu biết rằng các ông bà giáo lo lắng lắm chứ , hắn có mệnh hệ gì chắc mạng tất cả không còn nhưng nó đâu nói cho ai biết hắn ốm hay địa điểm cả hai đang đứng đâu mà đến .
" Vậy tao giúp mày lôi anh ta về "- ánh mắt kiên quyết nhìn nó rồi đỡ tay còn lại của hắn mà cùng nó lôi cái xác sống này về nhà cho nhanh .
------------ Tại khu giải trí -------------
Cả hai đi chơi vui vẻ chơi đùa với bao nhiêu trò nhưng đến trò cuối cùng khiến nhỏ xanh mặt vì độ cao quá trời là cao luôn , như cái tháp chọc trời vậy nhưng thực chất nó mơi cao 10m thôi . Trò chơi được xếp theo 4 hàng ghế theo hình tròn mỗi hàng có 2-3 người ngồi , khi tất cả vào vị trí nó được kéo lên trên cao một cách từ từ rồi lại hạ xuống một cách đột ngột với vận tốc rất nhanh khiến người chơi không khỏi bay tim ra ngoài .
" Chơi chứ ?"- anh cười tươi , một nụ cười dành cho ác quỷ đúng chất khiến người nhìn dựng tóc gáy vì hàn khí bao quanh
" Không , tôi không chơi đâu "- nhỏ lắc đầu ngoầy ngoậy vì sợ , thật sự nhỏ rất sợ độ cao .
" Có ai lên nữa không ? Còn hai chỗ ngồi cuối cùng "- bác chủ trò chơi này nói vọng ngụ ý hai kẻ nào đó vẫn đang trần trừ .
Phía trên ghế ngồi có một cô gái với mái tóc hạt dẻ đơn giản , khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu , độ tuổi chắc nhỏ hơn cả hai 1-2 tuổi , áo phông trắng , quần jean , đôi nike trắng năng động .
" Vậy tui lên lên nha "- dường như đã để ý trên ghế ngồi , anh quay lại nhìn nhỏ đang phân vân không biết làm sao .
Anh quay lưng đi bỗng dưng vạt áo bị tóm lại bởi ai đó . Ngoảnh mặt lại thì anh cũng không bất ngờ là mấy vì dường như đoán được điều đó rồi .
" Tui đi cùng "- nhỏ cúi mặt xuống dở khóc dở cười với cái tình huống hiện tại .
" Vậy chúng ta đi ăn "- anh xoa đầu nhỏ cười dịu dàng với ánh mắt chứa đầy sự nâng đỡ , yêu thương .
" Ơ , nhưng mà ...."- nhỏ ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng khi thấy ngón tay anh chỉ về hướng chỗ ngồi thì đã xuất hiện một thằng con trai khác đã ngồi lên vị trí đó . Có lẽ họ đang hẹn hò !
" Vậy đi được chưa ?"- anh khoanh tay trước ngực nhìn nhỏ đầy ý chêu chọc nhưng điều đó đã bị dập tắt bởi nụ cười của nhỏ.
" Um , đi thôi "- nhỏ vui vẻ và dường như cũng là vui trong lòng vì nhận ra điều gì đó nên nụ cười cũng được hoàn thiện một cách đẹp đẽ .
Một buổi đi chơi !
Một ngày tìm hiểu !
Một phút nhận ra !
Và một điều tốt đẹp dang tay đón hai người !
" Hey , không biết con Phương , nó chui vào xó nào rồi ha ?"- nhỏ giờ ngẩng đầu lên làm bình luận viên ra chủ đề với nụ cười tươi tắn như đang trù ẻo nó vậy
" Đừng nói nó bị lạc "- cậu vỗ tay cái đốp sau khi suy nghĩ cái gì đó , quả thật nó như là lây tính cách mẹ nó vậy . Lạc đường như cơm bữa đấy chứ -_-
" Còn cái tên khó ưa đi theo mà !"- anh vẫn lo lướt cà lướt rồi chiêm vài câu như có lệ với tâm trạng không mấy quan tâm .
" Mày là anh trai mà không lo cho em gái mình khi đi với tên lạ mặt à ?"- Thiên ngồi nhìn chăm chăm cùng nhỏ như đợi câu trả lời hợp lí nhất .
Anh thấy có ánh mắt nhìn về phía mình thì ngẩng đầu lên bắt gặp ngay 2 ánh mắt đắm đuối đầy yêu mến luôn .
" Thế ngang nào anh ta muốn mở nắp quan tài mà nằm à ?"- anh cũng phải cười khổ vì câu trả lời rất chi là lời khen ngợi cho cô em có nhiều tính cách khác nhau đến anh cũng phải sợ .
" À ... Lời khen ... Chắc tao phải đi cấp báo mày nhỉ ?"- nhỏ cười gian mãnh nhìn anh rồi quay sang cậu giả bộ hỏi ý kiến .
Nhỏ vừa nói khỏi miệng thì đã gặp ngay ánh mắt như muốn ăn tươi của anh mà không khỏi rùng mình chỉ biết cười trừ .
" Haizzz ! Điều kiện để bịt miệng ?"- anh thở dài vì điều này rất đỗi quen thuộc rồi nên đành chịu vậy nếu không muốn bị cô em gái tạch .
" Làm ôxin tui ngày hôm nay "- nhỏ cười cười dơ ngón tay chỏ lên ý bảo một ngày , một ngày thôi nhỏ đây sẽ làm anh sạch túi ^0^
" Ồ , Tao không tham gia . Thôi tao đi kiếm con kia !.... À quên , chúc mày may mắn "- cậu đi ra khỏi bàn đi được vài bước thì quay lại xiên xỏ anh . Bạn bè là vậy đó , luôn cười trên nỗi khổ của người khác nhưng khi cần thì luôn có mắt đúng lúc , đúng nơi .
" Thằng chết bầm ! Tao ám mày sau "- anh dở khóc dở cươi mà phải làm theo lệnh như một thằng hầu với cô chủ .
Mà đâu phải vai về đó , chỉ là bạn bè thôi mà nhưng mua gì thì thẻ anh mất .
" Đi khu giải trí mới mở ha ?"- nhỏ nói rồi chưa kịp để anh nói gì mà nắm lấy tay lôi xệnh xệnh khiến anh suýt ngã .
Còn về phía cậu thì đi ra khu vườn lúc nãy cả đám tưới nước mà nằm xuống khẽ nhắm mắt lại mà cảm nhận không khí trong lành . Bỗng dưng nghe thấy tiếng xột xoạt gì đó , theo cảm nhận cậu khẽ mở đôi mắt đen sâu ra với một cách nhẹ nhàng . Quay lại phía sau , quả không sai , có người và không ai khác ngoài nó và hắn . Nhưng trong tình trạng cảm động sướt mướt khi thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn buông thả đang vác trên người là chàng trai to lớn với khuôn mặt điển trai nhưng đã có phần xuống sắc vì bệnh .
" Anh ta sao vậy ?"- cậu không nhanh không chậm mà ra giúp nó một tay .
" Ốm rồi "- nó thở hồng hộc vì mệt , may mà gặp cậu ở đây nếu không chắc chết giữa đường trên mặt trận rồi .
Cậu nghe thấy vậy thì di tay lên trán hắn mà phát hãi luôn , sốt cao vậy mà con mặc bộ đồng phục ướt đẫm vậy kẻo tử vong thì ai chịu trách nhiệm được .
" Sốt cao vậy nên cho cậu ta về nhà thì hơn "- cậu nhìn nó với vẻ mặt khẩn trương vì cậu cũng là một nhà nghiên cứu độc dược nổi tiếng mà nên trong tình huống này cậu như là một vị bác sĩ .
" Tao gọi điện cho ông hiệu trưởng nhưng ông ấy bảo anh ta ở một mình , còn đây là địa chỉ "- nó đã biết trước mà ghi địa chỉ nhưng đâu biết rằng các ông bà giáo lo lắng lắm chứ , hắn có mệnh hệ gì chắc mạng tất cả không còn nhưng nó đâu nói cho ai biết hắn ốm hay địa điểm cả hai đang đứng đâu mà đến .
" Vậy tao giúp mày lôi anh ta về "- ánh mắt kiên quyết nhìn nó rồi đỡ tay còn lại của hắn mà cùng nó lôi cái xác sống này về nhà cho nhanh .
------------ Tại khu giải trí -------------
Cả hai đi chơi vui vẻ chơi đùa với bao nhiêu trò nhưng đến trò cuối cùng khiến nhỏ xanh mặt vì độ cao quá trời là cao luôn , như cái tháp chọc trời vậy nhưng thực chất nó mơi cao 10m thôi . Trò chơi được xếp theo 4 hàng ghế theo hình tròn mỗi hàng có 2-3 người ngồi , khi tất cả vào vị trí nó được kéo lên trên cao một cách từ từ rồi lại hạ xuống một cách đột ngột với vận tốc rất nhanh khiến người chơi không khỏi bay tim ra ngoài .
" Chơi chứ ?"- anh cười tươi , một nụ cười dành cho ác quỷ đúng chất khiến người nhìn dựng tóc gáy vì hàn khí bao quanh
" Không , tôi không chơi đâu "- nhỏ lắc đầu ngoầy ngoậy vì sợ , thật sự nhỏ rất sợ độ cao .
" Có ai lên nữa không ? Còn hai chỗ ngồi cuối cùng "- bác chủ trò chơi này nói vọng ngụ ý hai kẻ nào đó vẫn đang trần trừ .
Phía trên ghế ngồi có một cô gái với mái tóc hạt dẻ đơn giản , khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu , độ tuổi chắc nhỏ hơn cả hai 1-2 tuổi , áo phông trắng , quần jean , đôi nike trắng năng động .
" Vậy tui lên lên nha "- dường như đã để ý trên ghế ngồi , anh quay lại nhìn nhỏ đang phân vân không biết làm sao .
Anh quay lưng đi bỗng dưng vạt áo bị tóm lại bởi ai đó . Ngoảnh mặt lại thì anh cũng không bất ngờ là mấy vì dường như đoán được điều đó rồi .
" Tui đi cùng "- nhỏ cúi mặt xuống dở khóc dở cười với cái tình huống hiện tại .
" Vậy chúng ta đi ăn "- anh xoa đầu nhỏ cười dịu dàng với ánh mắt chứa đầy sự nâng đỡ , yêu thương .
" Ơ , nhưng mà ...."- nhỏ ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng khi thấy ngón tay anh chỉ về hướng chỗ ngồi thì đã xuất hiện một thằng con trai khác đã ngồi lên vị trí đó . Có lẽ họ đang hẹn hò !
" Vậy đi được chưa ?"- anh khoanh tay trước ngực nhìn nhỏ đầy ý chêu chọc nhưng điều đó đã bị dập tắt bởi nụ cười của nhỏ.
" Um , đi thôi "- nhỏ vui vẻ và dường như cũng là vui trong lòng vì nhận ra điều gì đó nên nụ cười cũng được hoàn thiện một cách đẹp đẽ .
Một buổi đi chơi !
Một ngày tìm hiểu !
Một phút nhận ra !
Và một điều tốt đẹp dang tay đón hai người !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.