Chương 13: Nỗi Buồn Trong Kí Ức 2
Băng Du
15/03/2016
Trong thời gian qua , nó và anh được đào tạo ở tổ chức trở thành một
sát thủ máu lạnh , tàn nhẫn . Hôm nay , cả hai nhận được một nhiệm vụ là đi đánh vào một tổ chức nào đó để giết tên cầm đầu còn những kẻ khác ai biết phải giết hết bọn chúng .
" Nhiệm vụ hôm nay có vẻ khó à nha !"- một cô bé còn học trung học với khuôn mặt đáng yêu , thuần khiết , đặc biệt hơn hết là mái tóc màu hung đỏ được cột cao đuôi ngựa , đôi mắt tím buồn cùng bộ đồng phục học sinh cấp 2 . Chiếc áo sơmi trắng được thắt cavat xám đen , chiếc quần váy gồm hai màu chủ đạo đen kẻ sọc xám cùng đôi giày thể thao trắng năng động cùng chiếc tất dài đến đầu gối . Nó ngồi trên ghế đá ở công viên mà đung đưa cái chân nói với người bên cạnh mình .
" Ừm ! Em có sợ không ?"- chàng trai có khuôn mặt đẹp troai , mái tóc xanh biển mát mẻ che nửa con mắt , đôi mắt vàng nâu ấm áp với làn da thì không chê vào đâu được cùng chiếc áo khoác mỏng xám bò , chiếc quần thể thao dài đen rộng tôn lên độ cao cực chuẩn của chủ nhân nó với đôi giày thể thao đen mui trắng . Anh xoa đầu nó cười dịu dàng nói với chất giọng nửa đùa nửa thật .
" Có anh bảo vệ rồi !"- nó ngẩng đầu cười tươi roi rói , cũng đúng thôi . Nếu nó mà gặp nguy hiểm thì anh sẽ luôn ở cạnh nó để bảo vệ nó mà !
" Nhỡ anh toi luôn ở đó thì sao ?"- anh nhìn nó mà trông vẻ mặt nghiêm túc , đúng anh sẽ luôn bảo vệ nó nhưng anh cũng không chắc lần này có qua được ải không . Ông ta đã nhiều lần khiến anh và nó gặp nhiều khó khăn nhưng vì ải đó dễ dàng quá thôi . Dù có thế nào ông ta cũng phải trả giá !
Ông ta anh nói đến là ai ?
Tại sao lại làm hại anh ?
Anh đã biết nhưng gì ?
Vì sao ông ta anh nói đến lại phải trả giá ?
Đó vẫn là một con số bí ẩn ¤_☆
" Anh sẽ không sao đâu mà nhỉ ?"- nó thấy vẻ mặt của anh có vẻ nghiêm trọng lắm nên cũng hơi lo , Anh đừng làm bộ mặt đó làm nó sợ . Lần này là nó sợ thật sự đó không đùa đâu ! Như mấy vụ lần trước nó làm cùng anh suýt nữa cả hai mất mạng rồi chứ nhưng nó không lầm thì mấy vụ đó bọn địch kia toàn nhắm vào anh thì phải !
" Ừm ! Anh sẽ không sao ! Em hãy giữ cái này giùm anh nha !"- anh đưa bàn tay to lớn của mình ra mà đặt lên bàn tay nó một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc , bên trong là những con số điện tử màu đỏ hiện lên .
" Woa ... đẹp quá !"- nó cảm thán với kết cấu cái đồng hồ , nó còn có một chiếc dây bạc tròn luồn qua chiếc đồng hồ quả quýt đó để tiện thể đeo lên cổ phòng chống bị rớt ra ngoài .
" Cái đó anh tự làm đó ! Không chê thì em hãy coi nó như một món quà anh tặng em !"- anh cúi mặt xuống suy nghĩ gì đó , có lẽ anh đã biết được chuyện gì đó . Chính cái đồng hồ đó mà cướp đi bao nhiêu mạng người ! Anh thật cảm thấy kinh tởm ông ta .
" Dạ ! Đeo cho em !"- nó vui vẻ đưa chiếc vòng bảo anh đeo vào cổ cho nó . Anh đưa chiếc vòng lên cổ mà nghĩ nó sẽ an toàn thôi vì đàng nào nó cũng là cháu gái ông ta mà .
---''' Dải ngăn cách thời gian --'-------
Nó và anh làm nhiệm vụ giết tên cầm đầu trong nhanh gọn nhưng bọn phát hiện ra hai người thì quá đông , nó dùng kiếm múa những đường kiếm điêu luyện khiến lũ kia chết không nhắm mắt còn anh thì vừa bắt tỉa vừa đánh bọn chúng bằng cái gậy sắt có thể tùy chỉnh kích cỡ , anh giáng xuống bằng những đường gậy thật mạnh khiến bọn chúng hộc máu mà chết . Chẳng mấy chốc cả hai cũng xử xong nhưng không biết từ đâu có một tên bắn tỉa , bắn hai phát liên tiếp nhưng ở hai vị trí khác nhau . Một phát dành cho anh nhưng may anh tránh kịp nhưng còn nó vì lơ đãng chút xíu thôi khiến viên đạn đó bay đến nó .
" Cẩn thận !"- anh nhanh như chớp chạy ra đỡ viên đạn cho nó và viên đạn gim chúng phía bên trái của anh kêu cái " Bụp " rồi bóng dáng cao lớn kia từ từ ngã xuống đất .
" Anh Thành !"- nó nghe thấy vậy liền ngoảnh lại thì thấy một tên nào đó đã lấy cái gậy mà đập vào sau gáy của anh khiến anh thổ huyết ra một dòng máu tươi .
" Anh xin lỗi vì không bảo vệ được em !"- vì cú đánh vừa nãy quá mạnh khiến anh nôn ra một vũng máu sau rồi ngất lịm . Đó là suy nghĩ của anh sau khi ngất đi ! Anh thật sự không trụ được , thật may nó không chúng viên đạn đó nhưng anh đỡ cho nó lại gây cho anh nguy hiểm đến tính mạng vì nó gim vào gần tim anh . Vậy là đủ rồi , anh không hối tiếc !
" Người dám !"- nó tức giận dùng lưỡi kiếm của mình mà chém mạnh qua cổ hắn ta , lưỡi kiếm vẫn tiếp tục gim sâu vào cổ tên kia khiến tên sấu số kia chết không kịp ngáp và lại vì lưỡi kiếm gắm sâu quá khiến đầu của tên kia đầu lìa khỏi xác . Máu tuôn ra như xối bắn đầy vào khuôn mặt trắng ngần của nó , đôi mắt tím buồn trở nên đục ngầu hiện rõ vẻ tức giận , khát máu của nó .
"Anh Thành ! Anh tỉnh dậy đi mà !"- nó xử lí xong tên kia thì chạy ra chỗ anh mà đỡ anh dậy thì thấy trên tay nó dính đầy máu ở lồng ngực của anh .
" Đừng dọa em mà anh !"- nó nghe nhịp tim của anh ngày yếu dần , nó lay anh mãi nhưng anh chỉ biết ngủ mà thôi . Anh hứa là không sao mà ! Anh phải giữ lời chứ ! Huhu !
" Anh không đượ ngủ ! Anh còn chưa nói lời xin lỗi nên không đượ ngủ !"- nó cố gắng đỡ anh rời khỏi nơi chứa đầy máu tanh đó mà đến bệnh viện gần nhất . Nhưng nó đâu biết rằng anh đã nói lời xin lỗi với nó trước khi ngất lịm đi .
Nó đến bệnh viện trong bộ dạng khiến ai cũng khiếp sợ nhưng vị nỗi khiếp sợ đó khiến nó nói câu nào các bác sĩ ở đây phải nghe theo câu đấy .
3 tiếng trôi qua , bama , anh hai và nó đều có ở bên ngoài vì họ đều coi Thành như người trong 1 nhà vậy .
" Ai là người thân nạn nhân ạ !"- ông bác sĩ đi ra với gương mặt đổ mồ hôi .
" Tôi , cậu ấy sao rồi !"- baba nó đứng lên rồi cả ba người còn lại cũng chạy đến nghe ông nói , mong rằng sẽ là tin tốt .
" Anh ấy sao rồi !"- nó kích động nắm lấy cổ áo của ông bác sĩ . Nếu ông ta mà không cứu được chính nó sẽ giết ông thế mạng .
" Bình tĩnh đi Thư !"- anh nó từ nãy đứng một bên mà ra kéo người em gái của mình ra . Trong lúc này không được kích động .
" Ông bà đi theo tôi !"- ông không quan tâm đến nó ban nãy làm gì mình mà quay qua bama nó và mời vào trong phòng .
" Được !"- mama trả lời trong nước mắt rồi cùng ba nó vào nghe ông nói tình hình về Thành .
Sau 30' baba đi ra với gương mặt buồn buồn còn mama nó thì đã khóc từ khi nào .
" Thành nó đã ...! huhuhu !"- mama nó ấp úng trong làn nước mắt . ''Bama xin lỗi con gái nhiều lắm'' .
Tại sao bama nó lại xin lỗi nó ?
Vẫn là một dấu hỏi chấm .
" Mama đang đùa đúng không ? Anh Thành không thể nào , anh ấy đã hứa với con là không sao mà ! huhu !"- nó nói một câu dài chạy ra chỗ mama nó mà giữ chặt cánh tay bà rồi khóc và thầm mong rằng lời bà nói vừa nãy là không phải đi .
Thời gian như dừng lại ở đó , nó khóc đến cạn nước mắt , kiệt sức , bất lực mà ngất lịm đi .
" Hãy đưa nó về !"- baba nó đi đến mà vuốt tóc nó rồi suy nghĩ gì đó mà anh cũng không biết chỉ có mama nhìn sang ông mà hiểu ý rồi nhìn anh đang đứng một cục kia .
" Dạ !"- anh đi đến chỗ bà rồi cõng nó ra xe rồi đưa nó về thẳng nhà rồi bảo các bác giúp việc thay đồ cho nó rồi để nó nghỉ ngơi . Thật sự anh cũng rất buồn , từ lâu anh cũng đã coi Thành như người anh trai rồi .
" Tip tip "- tiếng chuông tin nhắn điện thoại của anh reo lên . Anh mở ra mà đọc từng dòng một do ai đó gửi đến mà dãn mặt ra , nhìn bộ mặt mà thấy rõ vẻ vui mừng .
" Dù vậy thôi nhưng cũng tốt rồi !"- anh nói rồi đi vào phòng nó mà nhìn khuôn mặt bé nhỏ tựa thiên thần kia mà có vẻ buồn buồn . Thật sự anh phải lưa nó để nó bớt đau khổ sao !
Tin nhắn đó có nội dung gì ? Là của ai gửi tới ? Tại sao anh phải lừa dối nó và lừa dối gì ?
Đám tang của Thành diễn ra trong im lặng . Nó đã ngủ li bì suốt 3 ngày kể từ ngày hôm đó , đến khi tỉnh dậy thì nó đã hỏi anh vị trí ngôi mộ sau đó đến thẳng nơi đó . Nơi mà Thành đang nằm đó , nơi anh đang ngủ một giấc mơ dài . Ảnh của anh được gắn trên bia mộ đá đầy lạnh lẽo kia .
" Anh là kẻ không giữa lời hứa ! Anh xấu lắm , anh dám bỏ em lại một mình à ! Anh đáng chết !"- nó đấm mạnh vào nền gạch thật mạnh mà trách anh nhưng nó chưa rơi được giọt nước mắt nào hết , có lẽ nó đã cạn kiệt nước mắt vào ngày hôm đó rồi . Nó mạnh mẽ lắm , mỗi cú đấm giáng xuống thật mạnh khiến bàn tay nhỏ rỉ máu .
" Em nói em yêu anh ! Anh có chấp nhận không !"- nó đứng nhìn cái bức hình có một chàng trai với khuôn mặt rất đỗi quen thuộc với nó với mái tóc xanh biển cùng đôi mắt vàng nâu ấm áp đang nhìn nó cười , một nụ cười tỏa nắng .
" Sao anh không trả lời em ? Sao anh cười mãi vậy ? Hãy trả lời đi , em xin anh mà !"- nó bây giờ đã gục thật rồi , nó ngồi xuống mà ôm lấy bờ mộ lạnh kia .
Bầu trời mây kéo đen kịt từ nãy , không trụ được nữa rồi ! Những hạt mưa tí tách rơi trên bờ vai đang run rẩy của nó vì đã khóc .
" Ào " tiếng mưa xối xả vào người nó , ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cùng những giọt mưa nặng hạt .
" Aaaaaa ! Tại sao ông lại bất công như vậy ! Sao lại cướp anh ấy rời khỏi tôi , anh ấy đã làm gì sai ?"- nó hét to mà thầm rủa tên nào đã sai người giết Thành , nó nhất định phải giết kẻ đó để báo thù cho anh .
Tiếng hét hòa vào tiếng mưa giữ dội đó , nước mắt cũng hòa vào mưa . Có phải ông trời đang khóc cùng nó không , có phải ông trời hiểu cảm giác của nó bây giờ không ? Nó đau lắm , tim nó như chia làm trăm mảnh vậy , vết nứt từ từ mà rạn ra bên trong nó .
Nó vẫn khóc , khóc cho nỗi buồn vơi đi . Nó chỉ biết khóc và khóc cho ngày mai , khóc cho mai sau . Rồi bắt đầu ngày mai nó sẽ trở thành một con người khác , bây giờ nó chỉ biết vậy thôi .
" Khi yêu
người ta không chỉ mang lại
hạnh phúc cho nhau
Mà họ còn chấp nhận hi sinh
Chỉ để người mình yêu hạnh phúc"
" Có nhiều người nghĩ rằng
Chỉ cần mình hi sinh
thì người mình yêu sẽ hạnh phúc
Nhưng họ đâu biết rằng
nếu mất họ
người kia
sẽ sống không bằng chết "
" Nhiệm vụ hôm nay có vẻ khó à nha !"- một cô bé còn học trung học với khuôn mặt đáng yêu , thuần khiết , đặc biệt hơn hết là mái tóc màu hung đỏ được cột cao đuôi ngựa , đôi mắt tím buồn cùng bộ đồng phục học sinh cấp 2 . Chiếc áo sơmi trắng được thắt cavat xám đen , chiếc quần váy gồm hai màu chủ đạo đen kẻ sọc xám cùng đôi giày thể thao trắng năng động cùng chiếc tất dài đến đầu gối . Nó ngồi trên ghế đá ở công viên mà đung đưa cái chân nói với người bên cạnh mình .
" Ừm ! Em có sợ không ?"- chàng trai có khuôn mặt đẹp troai , mái tóc xanh biển mát mẻ che nửa con mắt , đôi mắt vàng nâu ấm áp với làn da thì không chê vào đâu được cùng chiếc áo khoác mỏng xám bò , chiếc quần thể thao dài đen rộng tôn lên độ cao cực chuẩn của chủ nhân nó với đôi giày thể thao đen mui trắng . Anh xoa đầu nó cười dịu dàng nói với chất giọng nửa đùa nửa thật .
" Có anh bảo vệ rồi !"- nó ngẩng đầu cười tươi roi rói , cũng đúng thôi . Nếu nó mà gặp nguy hiểm thì anh sẽ luôn ở cạnh nó để bảo vệ nó mà !
" Nhỡ anh toi luôn ở đó thì sao ?"- anh nhìn nó mà trông vẻ mặt nghiêm túc , đúng anh sẽ luôn bảo vệ nó nhưng anh cũng không chắc lần này có qua được ải không . Ông ta đã nhiều lần khiến anh và nó gặp nhiều khó khăn nhưng vì ải đó dễ dàng quá thôi . Dù có thế nào ông ta cũng phải trả giá !
Ông ta anh nói đến là ai ?
Tại sao lại làm hại anh ?
Anh đã biết nhưng gì ?
Vì sao ông ta anh nói đến lại phải trả giá ?
Đó vẫn là một con số bí ẩn ¤_☆
" Anh sẽ không sao đâu mà nhỉ ?"- nó thấy vẻ mặt của anh có vẻ nghiêm trọng lắm nên cũng hơi lo , Anh đừng làm bộ mặt đó làm nó sợ . Lần này là nó sợ thật sự đó không đùa đâu ! Như mấy vụ lần trước nó làm cùng anh suýt nữa cả hai mất mạng rồi chứ nhưng nó không lầm thì mấy vụ đó bọn địch kia toàn nhắm vào anh thì phải !
" Ừm ! Anh sẽ không sao ! Em hãy giữ cái này giùm anh nha !"- anh đưa bàn tay to lớn của mình ra mà đặt lên bàn tay nó một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc , bên trong là những con số điện tử màu đỏ hiện lên .
" Woa ... đẹp quá !"- nó cảm thán với kết cấu cái đồng hồ , nó còn có một chiếc dây bạc tròn luồn qua chiếc đồng hồ quả quýt đó để tiện thể đeo lên cổ phòng chống bị rớt ra ngoài .
" Cái đó anh tự làm đó ! Không chê thì em hãy coi nó như một món quà anh tặng em !"- anh cúi mặt xuống suy nghĩ gì đó , có lẽ anh đã biết được chuyện gì đó . Chính cái đồng hồ đó mà cướp đi bao nhiêu mạng người ! Anh thật cảm thấy kinh tởm ông ta .
" Dạ ! Đeo cho em !"- nó vui vẻ đưa chiếc vòng bảo anh đeo vào cổ cho nó . Anh đưa chiếc vòng lên cổ mà nghĩ nó sẽ an toàn thôi vì đàng nào nó cũng là cháu gái ông ta mà .
---''' Dải ngăn cách thời gian --'-------
Nó và anh làm nhiệm vụ giết tên cầm đầu trong nhanh gọn nhưng bọn phát hiện ra hai người thì quá đông , nó dùng kiếm múa những đường kiếm điêu luyện khiến lũ kia chết không nhắm mắt còn anh thì vừa bắt tỉa vừa đánh bọn chúng bằng cái gậy sắt có thể tùy chỉnh kích cỡ , anh giáng xuống bằng những đường gậy thật mạnh khiến bọn chúng hộc máu mà chết . Chẳng mấy chốc cả hai cũng xử xong nhưng không biết từ đâu có một tên bắn tỉa , bắn hai phát liên tiếp nhưng ở hai vị trí khác nhau . Một phát dành cho anh nhưng may anh tránh kịp nhưng còn nó vì lơ đãng chút xíu thôi khiến viên đạn đó bay đến nó .
" Cẩn thận !"- anh nhanh như chớp chạy ra đỡ viên đạn cho nó và viên đạn gim chúng phía bên trái của anh kêu cái " Bụp " rồi bóng dáng cao lớn kia từ từ ngã xuống đất .
" Anh Thành !"- nó nghe thấy vậy liền ngoảnh lại thì thấy một tên nào đó đã lấy cái gậy mà đập vào sau gáy của anh khiến anh thổ huyết ra một dòng máu tươi .
" Anh xin lỗi vì không bảo vệ được em !"- vì cú đánh vừa nãy quá mạnh khiến anh nôn ra một vũng máu sau rồi ngất lịm . Đó là suy nghĩ của anh sau khi ngất đi ! Anh thật sự không trụ được , thật may nó không chúng viên đạn đó nhưng anh đỡ cho nó lại gây cho anh nguy hiểm đến tính mạng vì nó gim vào gần tim anh . Vậy là đủ rồi , anh không hối tiếc !
" Người dám !"- nó tức giận dùng lưỡi kiếm của mình mà chém mạnh qua cổ hắn ta , lưỡi kiếm vẫn tiếp tục gim sâu vào cổ tên kia khiến tên sấu số kia chết không kịp ngáp và lại vì lưỡi kiếm gắm sâu quá khiến đầu của tên kia đầu lìa khỏi xác . Máu tuôn ra như xối bắn đầy vào khuôn mặt trắng ngần của nó , đôi mắt tím buồn trở nên đục ngầu hiện rõ vẻ tức giận , khát máu của nó .
"Anh Thành ! Anh tỉnh dậy đi mà !"- nó xử lí xong tên kia thì chạy ra chỗ anh mà đỡ anh dậy thì thấy trên tay nó dính đầy máu ở lồng ngực của anh .
" Đừng dọa em mà anh !"- nó nghe nhịp tim của anh ngày yếu dần , nó lay anh mãi nhưng anh chỉ biết ngủ mà thôi . Anh hứa là không sao mà ! Anh phải giữ lời chứ ! Huhu !
" Anh không đượ ngủ ! Anh còn chưa nói lời xin lỗi nên không đượ ngủ !"- nó cố gắng đỡ anh rời khỏi nơi chứa đầy máu tanh đó mà đến bệnh viện gần nhất . Nhưng nó đâu biết rằng anh đã nói lời xin lỗi với nó trước khi ngất lịm đi .
Nó đến bệnh viện trong bộ dạng khiến ai cũng khiếp sợ nhưng vị nỗi khiếp sợ đó khiến nó nói câu nào các bác sĩ ở đây phải nghe theo câu đấy .
3 tiếng trôi qua , bama , anh hai và nó đều có ở bên ngoài vì họ đều coi Thành như người trong 1 nhà vậy .
" Ai là người thân nạn nhân ạ !"- ông bác sĩ đi ra với gương mặt đổ mồ hôi .
" Tôi , cậu ấy sao rồi !"- baba nó đứng lên rồi cả ba người còn lại cũng chạy đến nghe ông nói , mong rằng sẽ là tin tốt .
" Anh ấy sao rồi !"- nó kích động nắm lấy cổ áo của ông bác sĩ . Nếu ông ta mà không cứu được chính nó sẽ giết ông thế mạng .
" Bình tĩnh đi Thư !"- anh nó từ nãy đứng một bên mà ra kéo người em gái của mình ra . Trong lúc này không được kích động .
" Ông bà đi theo tôi !"- ông không quan tâm đến nó ban nãy làm gì mình mà quay qua bama nó và mời vào trong phòng .
" Được !"- mama trả lời trong nước mắt rồi cùng ba nó vào nghe ông nói tình hình về Thành .
Sau 30' baba đi ra với gương mặt buồn buồn còn mama nó thì đã khóc từ khi nào .
" Thành nó đã ...! huhuhu !"- mama nó ấp úng trong làn nước mắt . ''Bama xin lỗi con gái nhiều lắm'' .
Tại sao bama nó lại xin lỗi nó ?
Vẫn là một dấu hỏi chấm .
" Mama đang đùa đúng không ? Anh Thành không thể nào , anh ấy đã hứa với con là không sao mà ! huhu !"- nó nói một câu dài chạy ra chỗ mama nó mà giữ chặt cánh tay bà rồi khóc và thầm mong rằng lời bà nói vừa nãy là không phải đi .
Thời gian như dừng lại ở đó , nó khóc đến cạn nước mắt , kiệt sức , bất lực mà ngất lịm đi .
" Hãy đưa nó về !"- baba nó đi đến mà vuốt tóc nó rồi suy nghĩ gì đó mà anh cũng không biết chỉ có mama nhìn sang ông mà hiểu ý rồi nhìn anh đang đứng một cục kia .
" Dạ !"- anh đi đến chỗ bà rồi cõng nó ra xe rồi đưa nó về thẳng nhà rồi bảo các bác giúp việc thay đồ cho nó rồi để nó nghỉ ngơi . Thật sự anh cũng rất buồn , từ lâu anh cũng đã coi Thành như người anh trai rồi .
" Tip tip "- tiếng chuông tin nhắn điện thoại của anh reo lên . Anh mở ra mà đọc từng dòng một do ai đó gửi đến mà dãn mặt ra , nhìn bộ mặt mà thấy rõ vẻ vui mừng .
" Dù vậy thôi nhưng cũng tốt rồi !"- anh nói rồi đi vào phòng nó mà nhìn khuôn mặt bé nhỏ tựa thiên thần kia mà có vẻ buồn buồn . Thật sự anh phải lưa nó để nó bớt đau khổ sao !
Tin nhắn đó có nội dung gì ? Là của ai gửi tới ? Tại sao anh phải lừa dối nó và lừa dối gì ?
Đám tang của Thành diễn ra trong im lặng . Nó đã ngủ li bì suốt 3 ngày kể từ ngày hôm đó , đến khi tỉnh dậy thì nó đã hỏi anh vị trí ngôi mộ sau đó đến thẳng nơi đó . Nơi mà Thành đang nằm đó , nơi anh đang ngủ một giấc mơ dài . Ảnh của anh được gắn trên bia mộ đá đầy lạnh lẽo kia .
" Anh là kẻ không giữa lời hứa ! Anh xấu lắm , anh dám bỏ em lại một mình à ! Anh đáng chết !"- nó đấm mạnh vào nền gạch thật mạnh mà trách anh nhưng nó chưa rơi được giọt nước mắt nào hết , có lẽ nó đã cạn kiệt nước mắt vào ngày hôm đó rồi . Nó mạnh mẽ lắm , mỗi cú đấm giáng xuống thật mạnh khiến bàn tay nhỏ rỉ máu .
" Em nói em yêu anh ! Anh có chấp nhận không !"- nó đứng nhìn cái bức hình có một chàng trai với khuôn mặt rất đỗi quen thuộc với nó với mái tóc xanh biển cùng đôi mắt vàng nâu ấm áp đang nhìn nó cười , một nụ cười tỏa nắng .
" Sao anh không trả lời em ? Sao anh cười mãi vậy ? Hãy trả lời đi , em xin anh mà !"- nó bây giờ đã gục thật rồi , nó ngồi xuống mà ôm lấy bờ mộ lạnh kia .
Bầu trời mây kéo đen kịt từ nãy , không trụ được nữa rồi ! Những hạt mưa tí tách rơi trên bờ vai đang run rẩy của nó vì đã khóc .
" Ào " tiếng mưa xối xả vào người nó , ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cùng những giọt mưa nặng hạt .
" Aaaaaa ! Tại sao ông lại bất công như vậy ! Sao lại cướp anh ấy rời khỏi tôi , anh ấy đã làm gì sai ?"- nó hét to mà thầm rủa tên nào đã sai người giết Thành , nó nhất định phải giết kẻ đó để báo thù cho anh .
Tiếng hét hòa vào tiếng mưa giữ dội đó , nước mắt cũng hòa vào mưa . Có phải ông trời đang khóc cùng nó không , có phải ông trời hiểu cảm giác của nó bây giờ không ? Nó đau lắm , tim nó như chia làm trăm mảnh vậy , vết nứt từ từ mà rạn ra bên trong nó .
Nó vẫn khóc , khóc cho nỗi buồn vơi đi . Nó chỉ biết khóc và khóc cho ngày mai , khóc cho mai sau . Rồi bắt đầu ngày mai nó sẽ trở thành một con người khác , bây giờ nó chỉ biết vậy thôi .
" Khi yêu
người ta không chỉ mang lại
hạnh phúc cho nhau
Mà họ còn chấp nhận hi sinh
Chỉ để người mình yêu hạnh phúc"
" Có nhiều người nghĩ rằng
Chỉ cần mình hi sinh
thì người mình yêu sẽ hạnh phúc
Nhưng họ đâu biết rằng
nếu mất họ
người kia
sẽ sống không bằng chết "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.