Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 14: Công Chúa thời trước

Đông Bôn Tây Cố

07/04/2017

Sau khi về nhà, Kiều Nhạc Hi tùy tiện ăn chút mì gói, sau đó chôn mình trong phòng đọc sách tập trung vẽ.

Đang chiến đấu say sưa thì tiếng chuông cửa vang lên, mở cửa ra mới biết thì ra là Quan Duyệt.

Kiều Nhạc Hi cẩn thận đỡ cô đi vào phòng khách, "Sao chị lại chạy tới đây? Mau mau ngồi xuống đây".

Ai ngờ Quan Duyệt mặt tỉnh bơ chẳng thèm quan tâm, "Chị còn hai tháng nữa mới sinh, không cần phải lo lắng như vậy, giống như vừa đụng tới là bể ngay lập tức không bằng! Chị với Tạ Hằng ra ngoài mua giường cho bé cưng, sau đó anh ấy có việc gấp, vừa đúng lúc nhà em ở gần đây nên chị tới ghé một chút, anh ấy bận rộn lắm".

Kiều Nhạc Hi buồn cười, "Gần đây sao rồi? Con gái nuôi của em có ngoan không?".

Quan Duyệt sờ bụng, "Ở nhà chán chết chị, Tạ Hằng ấy mà, cái này cũng không cho chị làm, cái kia cũng không được đụng!".

Kiều Nhạc Hi như nhớ tới cái gì, chạy vọt vô phòng ngủ, nói vọng ra: "Chị chờ một chút, em có cái này cho chị".

Đến khi Kiều Nhạc Hi từ phòng ngủ bước ra đã không thấy Quan Duyệt trong phòng khách, nhưng nghe được tiếng cô ấy từ phòng đọc sách.

Đi vào phòng đọc sách mới nhìn thấy Quan Duyệt đang nhìn bức vẽ vừa được hoàn thành được một nửa của cô hỏi, "Sao lại vẽ?"

"Nhàm chán nên luyện tay một chút, lâu rồi không đụng tới nên luyện để không bị cứng tay".

Quan Duyệt vuốt thanh gỗ bên dưới bức tranh, hít sâu một hơi, cay cay ngọt ngọt, mùi hương khắp nơi, cười hỏi, "Em chiếm được cái giá vẽ này quá bở rồi hén!"

Kiều Nhạc Hi oán hận trả lời, "Cướp được từ chỗ Giang Thánh Trác! Cướp của nhà giàu giúp người nghèo khó!"

Sinh nhật của cô năm đó, Giang Thánh Trác không biết lấy được cái này từ đâu, đắc ý đưa tới nhà cô, cô vừa sờ là biết ngay là gỗ trầm chất lượng xa xỉ nên cô không chịu nhận.

Không ngờ lúc đó, Giang Thánh Trác đột nhiên nóng nảy, còn nói cái này không phải chỉ là gỗ thôi sao, cái gì mà danh với chả tiếng, sau đó quăng lại cho cô, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, cô đành phải nhận lấy.

Nhưng phải công nhận, cái giá vẽ này đúng là hàng tốt. Để nó trong phòng đọc sách, mùi hương tỏa ra khắp nơi, mỗi lần ở trong này làm việc đều khiến tinh thần thoải mái hơn.

Nhắc đến tên người đó, Kiều Nhạc Hi cảm thấy phiền lòng. Đưa cái túi trong tay cho Quan Duyệt, cô thay đổi đề tài, "Hôm đó đi dạo phố nhìn thấy, thấy dễ thương nên mua, sau này cho con gái nuôi em mặc, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!"

Quan Duyệt cầm lấy, nhìn nhìn một chút, đó là một chiếc váy màu trắng, "Từ lúc chị mang thai tới giờ, em mua biết bao nhiêu đồ rồi. Lần này sinh là một chứ có phải sinh đôi đâu!".

Kiều Nhạc Hi cười híp mắt vuốt bụng cô, "Em mua là mua cho con gái nuôi của em, chị nói nhiều làm gì, đúng không bé cưng?".

Quan Duyệt nhận lấy, nhìn thấy hai hàng chân mày đang nhăn nhúm của cô hỏi, "Khó chịu sao?".

Kiều Nhạc Hi không định gạt cô, vuốt vuốt bức tranh, "Chị còn nhớ Mạnh Lai - người em từng nói với chị không? Hôm nay cô ta đã trở lại".

"Sau đó thì sao?"



"Em nhìn thấy bộ dáng của cô ta, hình như còn thích Giang Thánh Trác".

"Còn Giang Thánh Trác thì sao?".

"Em nhìn không ra, em còn tưởng cậu ta còn thích Mạnh Lai, nhưng hôm nay nhìn thấy lại không giống như vậy, hơn nữa mấy năm gần đây chẳng lúc nào cậu ta không có người đẹp xung quanh, ai biết trong lòng cậu ta nghĩ thế nào. Cậu ta là loại điển hình của người bụng dạ sâu hơn biển".

Quan Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói "Em gái ơi, ở trên thế giới này có ba loại thần quái: Trống Đại Tát Mãn, Thần Tiên Lão Hổ, còn có một loại là Công Chúa từng ở trong lòng người đàn ông. Trống Đại Tát Mãn dùng để bắt yêu, Thần Tiên Lão Hổ dùng để bảo vệ, những thứ thuộc về Công Chúa kia là dùng để bồi dưỡng chủ nghĩa xã hội khoa học vinh nhục của chúng ta. Đây cũng không phải là loại tốt gì, em cách xa cô ta một chút".

(Còn tiếp...)

Đã sửa bởi Huongbb lúc 01.10.2013, 10:57, lần sửa thứ 4.

Tìm kiếm với từ khoá:

Edit: Huongbb

Kiều Nhạc Hi đỡ cô ngồi xuống, từ lúc nhỏ cô đã mất mẹ, lớn hơn cô còn có anh trai, cho nên dù có chuyện gì cũng cô cũng giữ trong lòng. Sau này gặp được Quan Duyệt, cô ấy lớn hơn cô ba tuổi, xem xét mọi việc chính chắn hơn cô, có một số việc Kiều Nhạc Hi cũng muốn chia sẻ với cô, "Bọn em dù sao cũng là bạn bè, em như vậy có phải quá đáng hay không?".

Bộ dạng Quan Duyệt giống như "tiếc không thể rèn sắt thành thép ngay lúc còn nóng", nóng nảy nói, "Kiều Nhạc Hi, nói sao em mới hiểu đây? Cô ta mấy năm trời không chút tin tức nào. Bây giờ mới về đã vậy còn tìm em, cô ta nghĩ gì em không thấy rõ hay sao? Người ta chỉ muốn dùng em làm bàn đạp để tiếp cận Giang Thánh Trác mà thôi, người ta có ý nghĩ xấu với em như vậy, sao em còn nghĩ không đành lòng?! Chị đây nói cho em biết, tới lúc này mà còn tốt bụng với cô ta như vậy. Sau này thế nào cũng có ngày bị tổn thương!".

Kiều Nhạc Hi cau mày, "Có một chuyện em vẫn chưa nói với chị, Bạch Tân Tân và Mạnh Lai là bạn bè thân thiết".

Quan Duyệt còn chưa tiêu hóa hết tin tức đột ngột này, đã có người gõ cửa. Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu nhìn không chút nào để ý cười, "Tạ Hằng nhà chị cũng vội vàng quá, nhà em cũng đâu phải hang hùm ổ sói đâu mà mới tới có mấy phút đã chạy tới đón rồi".

Vừa nói vừa đi ra ngoài, cửa vừa mở, thì ra là Giang Thánh Trác.

Kiều Nhạc Hi sửng sốt một chút, "Tại sao là cậu?".

Giang Thánh Trác đang đứng dựa vào khung cửa, áo khoác ngoài đang vắt một bên vai, hai chiếc nút trước của áo sơ mi màu xanh đậm đều mở, "Cậu đang đợi người khác?".

Quan Duyệt từ phòng đọc sách đi ra, nói với Kiều Nhạc Hi, "Tạ Hằng đang đứng đợi dưới lầu, chị đi trước nha!".

Giang Thánh Trác mở to đôi mắt anh đào, "Lâu rồi không gặp, chào người đẹp".

Quan Duyệt buồn cười, "Chào người đẹp bụng bự sao?".

Giang Thánh Trác dẻo miệng trả lời đùa Quan Duyệt, "Người đẹp lớn ôm người đẹp nhỏ, đẹp càng thêm đẹp!".

Quan Duyệt được cậu tâng bốc mặt mày hớn hở, "Mau vô trong ngồi đi, chị đi trước, Nhạc Hi, hôm nào sẽ tìm em".

Kiều Nhạc Hi đưa cô ra thang máy rồi mới quay lại nhà đóng cửa.

Giang Thánh TRác đem hộp cơm nhìn có vẻ khá đắt tiền để trên bàn, "Ăn cơm chưa? Sẵn tiện mang về cho cậu món cậu thích đây, ăn nhanh lúc còn nóng".



Kiều Nhạc Hi nhìn cũng không nhìn, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, giọng nói nhẹ nhàng, "Tớ ăn rồi, cám ơn".

Một câu "cám ơn" khiến Giang Thánh Trác ngạc nhiên không thôi. Cậu nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu mới vuốt cằm kết luận, "Cậu hôm nay mất hứng".

Kiều Nhạc Hi mặt khinh thường hừ lạnh, "Không có, tớ không có gì để có hứng mà mất".

"Vậy sao hồi nãy chạy trốn nhanh như vậy?".

"Không có chạy, dù sao có tớ hay không cũng không ảnh hưởng gì, người ta cũng không quan tâm gì đến tớ, có cậu ở đó là được rồi. Đúng rồi, ăn cơm thế nào? Mạnh Lai ăn "mở cờ trong bụng" rồi chứ gì?".

Giang Thánh Trác cau mày, "Sao bây giờ cậu nói chuyện nghe cay nghiệt như vậy?".

Kiều Nhạc Hi tức giận, mặt giả tạo cười, chậm rãi trả lời, "Đúng rồi, tớ cay nghiệt, cậu đừng có để ý tớ nữa, cậu đi tìm Mạnh Lai là được rồi! Cậu không phải còn muốn đi đón cô ta rồi mời cô ta đi ăn cơm sao? Sớm vậy đã trở lại làm gì?".

Giang Thánh Trác đem áo khoác ném lên ghế sô pha, "Cậu hôm nay sao lại như vậy? Đón cô ta, không phải là cậu bảo tớ đi sao? Mấy năm nay cô ta không về, cuộc sống không quen. Lúc đó cậu bỏ về, tớ phải thay cậu tiếp đón cô ta một chút thì sao? Tớ làm vậy là sai sao?".

"Hừ, lòng người cách một lớp da, tớ làm sao biết được trong lòng cậu muốn thế nào?". Kiều Nhạc Hi đứng lên đẩy Giang Thánh Trác ra ngoài cửa, "Cậu có chuyện gì nói không? Không chuyện gì thì mau đi đi!".

Giang THánh Trác tất nhiên cũng giận, hít sâu mấy lần cố nén lại lửa giận, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"

Kiều Nhạc Hi nhất thời xé bỏ tất cả ngụy trang trên mặt, đột nhiên hô lớn, "Tôi thế nào? Tôi nói cho cậu biết! Tôi ghét cô ta, tôi không muốn ăn cơm với cô ta cùng một chỗ, nhìn cô ta ăn tôi không nuốt nổi. Tôi ghê tởm! Thấy cậu tôi cũng ghê tởm!".

Cô rống hết uất nghẹn trong lòng…. Trong nhà lặng im phăng phắc.

Giang Thánh Trác yên lặng nhìn cô, mím chặt môi, vẻ mặt cứng đờ, đôi mắt như đang đóng băng mọi thứ, sau vài phút mới quay đầu đi thẳng ra cửa đầu không cũng ngoảnh lại.

Sau khi hét xong, Kiều Nhạc Hi đã hối hận ngay, cô nghĩ bản thân hoàn toàn nổi điên nên mới nói ra những lời đó.

Đã chịu đựng nhiều năm như vậy, tại sao lại sai sót như vậy.

Khi Giang Thánh Trác ra khỏi cửa, cậu dập cửa rất mạnh, Kiều Nhạc Hi biết, báo ứng đến nhanh như vậy. Lúc trước cô cũng từng làm như vậy, giờ thì mặt cậu đập mạnh cửa vô mặt cô.

Một lát sau, Kiều Nhạc Hi đứng cạnh cửa sổ nhìn thấy bộ dáng nổi giận của Giang Thánh TRác. Lúc lái xe rời khỏi, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang rất lớn, làm cuốn bay nhiều bụi lá phía sau, nhìn thấy có thể nhận ra cậu giận tới mức nào.

Lửa giận trong lòng Kiều Nhạc Hi đã biến mất từ sớm, hiện tại chỉ còn lại sự hối tiếc. Cô không thể làm gì hơn ngoài tiếng thở dài.

Sau cơn tức giận tận cùng đêm hôm đó, Giang Thánh Trác dường như biến mất khỏi thế giới này. Trước kia, mỗi ngày cậu sẽ chủ động gọi điện, có chuyện hay không cũng nói nhảm vài phút, hoặc là phát hiện chỗ nào có món ăn ngon sẽ lôi kéo cô đi nếm thử.

Trước kia, cũng không phải là bọn họ chưa từng cãi nhau, lúc trở mặt hai người hận tới mức không muốn đi cùng đường. Nhưng qua ngày hôm sau, Giang Thánh Trác sẽ cười híp mắt xuất hiện trước mặt cô, cà lơ phất phơ trêu chọc cô. Cho đến bây giờ lần nào cũng vậy, chỉ có lần này, liên tiếp mấy ngày cũng không có tin tức.

Lần này chỉ sợ là cậu đã thật sự tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cặp Đôi Cầm Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook