Chương 56: Anh Có Thể... Ngủ Ở Đây
Qualy Demy
25/07/2017
Khi thấy tụi nó bước vào Demy chau mày mặt hơi đỏ vừa ngại
ngùng vừa giận nghĩ đến hành động hiện tại của mình liền
quay mặt vào tường không nói. Tiếng bước chân đang đến gần nó
được nhấc bổng lên thoáng giậc mình quay lại nhìn thấy khóe
môi giật giật của Kelvin nó lập tức xụ mặt ánh sát khí tia
về Kelvin ám chỉ: "Đừng có cười nếu không sẽ chết rất khó
coi".Dù hiểu hay không hiểu ánh mắt nó thì hắn vẫn ung dung bế nó về nhà hắn 1 cách nhanh chống. 4 đứa còn lại Lavy, Luzy,
Kason và Ken đều biết là Kelvin đã tìm ra được thuốc giải nên
cứ mặc nhiên để Kelvin đưa Demy đi.
Ken nhìn Luzy:
- Chúng ta cũng phải đi thôi. Tôi đưa cô về.
Luzy mặt buồn hít một hơi thật sâu gật đầu.
Kason: -Vậy 2 người về cẩn thận.
Lavy: -Bye. Mai gặp.
Ken và Luzy chào tạm biệt rồi đi ra xe. Vừa vào trong xe Luzy liền nói:
- Anh đưa tôi đến chỗ Thiên Minh nha.
-Nếu có tin gì họ sẽ gọi. Hôm nay cũng mệt rồi cô nên nghĩ ngơi.
Luzy lắc đâu: -Tôi muốn đi bây giờ.
Ken: -Mai tôi sẽ đưa cô đi.
Luzy cau có: - Không thích. Tôi muốn đến đó ngay bây giờ.
Ken im lặng không nói nổ máy đạp ga phóng đi .Nó nghĩ rằng Ken đã đồng ý đưa mình đến chỗ Demy. Nên hài lòng im lặng ngồi yên.
---------------------------------------------------
Kason sợ Phòng có dính bột từ người Demy không cẩn thận sẽ lây cho Lavy nên sai người quét dọn thay ga nệm chăn gối sạch. Vì thế cả 2 lại ra phòng khách ngồi chờ.
Kason: -Lúc nãy không thấy cô nói sẽ xử lý Như Nguyệt và Ngọc Linh như thế nào? Cô sẽ làm gì với họ?
Lavy giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ xung quanh:
-Tôi sẽ cho 2 người đó biết cái giá phải trả vì hành động ngu xuẩn mà hai người đó đã làm với Thiên Ân và tôi "Đắt" như thế nào.
Kason biết lửa giận trong lòng Lavy còn đang dâng cao nghi ngút nên hắn cũng không hỏi gì thêm.
Sau 1 thời gian chờ đợi mệt mỏi Lavy và Kason cuối cùng cũng được vào phòng nghỉ ngơi. Vì lần trước Lavy bị thương ở chân nó ngủ trên giường còn hắn ngủ ở ghế sofa nên chẳng để ý đến việc cả 2 ở chung phòng. Còn lần này thì cả 2 ý thức được. Sự ngại ngùng tràn ngập khắp phòng. Cả 2 im lặng không nói 1 câu nào. 1 lúc sau Lavy leo lên chính giữa giường vỗ tay xuống giường lên tiếng:
- Tôi vẫn sẽ ngủ ở đây...
Nó nhướng mắt về phía ghế sofa nói tiếp:
- Anh ra kia ngủ đi.
Kason nghĩ thầm chắt nó vẫn còn buồn và giận nên nhường giường cho nó ngủ. Hắn chỉ uhm rồi ngoan ngoãn ôm gối ngủ trên ghế sofa.
Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, trên chiếc giường ấm áp Lavy cứ lăn qua lăn lại trên giường trằn trọc không ngủ: "Sao tên này hôm nay không nói năng gì? Cứ thế để mình ngủ trên giường! Hay còn nghĩ mình bị thương ở chân nên mới nhường... Nhưng lỡ hắn thật sự tốt muốn nhường giường cho mình thì sao? Ngủ trên ghế chắc lạnh lắm. Nói gì thì nói hắn cũng là thiên kim thiếu gia lại bắt hắn chịu khổ mình cũng có chút không đành lòng". Đột nhiên dòng suy nghĩ của nó bị một bóng đen cắt ngang. Là Kason hắn nhẹ nhàng nhanh nhẹn xuyên màn đêm mờ mờ trèo lên giường và nằm xuống cạnh nó làm nó ngạc nhiên bật dậy:
- Sao anh lại...
Nó không kịp nói hết câu liền bị Kason che miệng kéo nằm xuống cạnh hắn. Hắn khẽ thì thầm:
- Mẹ tôi đến.
Nó nghe thế liền ngoan ngoãn nằm im. Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến tai nó và hắn làm cả hai nhắm tịt mắt cho đến khi chắc chắn tiếng bước chân rời khỏi phòng. Nó bật dậy nhìn ra ngoài cửa thấy yên tâm không có ai liền quay lại hỏi hắn:
-Mẹ anh vào đây làm gì?
-Chắc là xem tôi và cô đã ngủ hay còn thức.
Hắn uể oải ngồi dậy rời khỏi giường. Nó bất chợt nắm tay hắn. Hắn giật mình nhìn nó ngạc nhiên không hiểu?
-Nếu anh lạnh... anh có thể... ngủ ở đây.
Ken nhìn Luzy:
- Chúng ta cũng phải đi thôi. Tôi đưa cô về.
Luzy mặt buồn hít một hơi thật sâu gật đầu.
Kason: -Vậy 2 người về cẩn thận.
Lavy: -Bye. Mai gặp.
Ken và Luzy chào tạm biệt rồi đi ra xe. Vừa vào trong xe Luzy liền nói:
- Anh đưa tôi đến chỗ Thiên Minh nha.
-Nếu có tin gì họ sẽ gọi. Hôm nay cũng mệt rồi cô nên nghĩ ngơi.
Luzy lắc đâu: -Tôi muốn đi bây giờ.
Ken: -Mai tôi sẽ đưa cô đi.
Luzy cau có: - Không thích. Tôi muốn đến đó ngay bây giờ.
Ken im lặng không nói nổ máy đạp ga phóng đi .Nó nghĩ rằng Ken đã đồng ý đưa mình đến chỗ Demy. Nên hài lòng im lặng ngồi yên.
---------------------------------------------------
Kason sợ Phòng có dính bột từ người Demy không cẩn thận sẽ lây cho Lavy nên sai người quét dọn thay ga nệm chăn gối sạch. Vì thế cả 2 lại ra phòng khách ngồi chờ.
Kason: -Lúc nãy không thấy cô nói sẽ xử lý Như Nguyệt và Ngọc Linh như thế nào? Cô sẽ làm gì với họ?
Lavy giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ xung quanh:
-Tôi sẽ cho 2 người đó biết cái giá phải trả vì hành động ngu xuẩn mà hai người đó đã làm với Thiên Ân và tôi "Đắt" như thế nào.
Kason biết lửa giận trong lòng Lavy còn đang dâng cao nghi ngút nên hắn cũng không hỏi gì thêm.
Sau 1 thời gian chờ đợi mệt mỏi Lavy và Kason cuối cùng cũng được vào phòng nghỉ ngơi. Vì lần trước Lavy bị thương ở chân nó ngủ trên giường còn hắn ngủ ở ghế sofa nên chẳng để ý đến việc cả 2 ở chung phòng. Còn lần này thì cả 2 ý thức được. Sự ngại ngùng tràn ngập khắp phòng. Cả 2 im lặng không nói 1 câu nào. 1 lúc sau Lavy leo lên chính giữa giường vỗ tay xuống giường lên tiếng:
- Tôi vẫn sẽ ngủ ở đây...
Nó nhướng mắt về phía ghế sofa nói tiếp:
- Anh ra kia ngủ đi.
Kason nghĩ thầm chắt nó vẫn còn buồn và giận nên nhường giường cho nó ngủ. Hắn chỉ uhm rồi ngoan ngoãn ôm gối ngủ trên ghế sofa.
Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, trên chiếc giường ấm áp Lavy cứ lăn qua lăn lại trên giường trằn trọc không ngủ: "Sao tên này hôm nay không nói năng gì? Cứ thế để mình ngủ trên giường! Hay còn nghĩ mình bị thương ở chân nên mới nhường... Nhưng lỡ hắn thật sự tốt muốn nhường giường cho mình thì sao? Ngủ trên ghế chắc lạnh lắm. Nói gì thì nói hắn cũng là thiên kim thiếu gia lại bắt hắn chịu khổ mình cũng có chút không đành lòng". Đột nhiên dòng suy nghĩ của nó bị một bóng đen cắt ngang. Là Kason hắn nhẹ nhàng nhanh nhẹn xuyên màn đêm mờ mờ trèo lên giường và nằm xuống cạnh nó làm nó ngạc nhiên bật dậy:
- Sao anh lại...
Nó không kịp nói hết câu liền bị Kason che miệng kéo nằm xuống cạnh hắn. Hắn khẽ thì thầm:
- Mẹ tôi đến.
Nó nghe thế liền ngoan ngoãn nằm im. Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến tai nó và hắn làm cả hai nhắm tịt mắt cho đến khi chắc chắn tiếng bước chân rời khỏi phòng. Nó bật dậy nhìn ra ngoài cửa thấy yên tâm không có ai liền quay lại hỏi hắn:
-Mẹ anh vào đây làm gì?
-Chắc là xem tôi và cô đã ngủ hay còn thức.
Hắn uể oải ngồi dậy rời khỏi giường. Nó bất chợt nắm tay hắn. Hắn giật mình nhìn nó ngạc nhiên không hiểu?
-Nếu anh lạnh... anh có thể... ngủ ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.