Chương 11
Qualy Demy
18/08/2015
Kết thúc ngày học đầu tiên với những chuỗi rắc rối. 6 đứa tụi nó quay về căn biệt thự đầy sự mệt mỏi. Quẳng chiếc cặp sang 1 bên, tựa người trên ghế salon dài, Lavy, luzy và Demy ngao ngán thở dài:
Demy: -Cả ngày hôm nay chỉ có thể kết luận 1 chữ CHÁN !!!
Luzy: -Tất cả chúng ta đều đã học qua hết rồi. Không thấy chán mới lạ đó.
Lavy: -Bước vào trường chưa gì đã thấy toàn là háo sắc… kể cả nam lẫn nữ.
-Trừ chúng tôi ra. Kelvin từ xa bước vào phòng khách, bật ra 1 câu với tụi nó rồi hắn ngã người trên chiếc ghế salon dài đối diện mắt nhắm lại. Ken và Kason theo sau cũng ngồi xuống cạnh đó.
-Xííí.! Lúc nào tôi thấy các anh không ôm eo cô này thì cũng quàng vai cô kia, tay nắm tay cô nọ. Vậy mà không chịu nhận mình háo sắc. Luzy nhếch môi tuôn 1 tràn.
Ken đôi mắt khép hờ gương mặt bình thản nhưng thốt lên 3 câu làm Luzy không bình tĩnh thể được.
-Cô đang ganh tị sao Lê Hoàng Bảo Hân? Có phải cô đang thấy tiếc vì lúc sáng đẩy tôi ra sớm quá ? Tôi không ngại nếu cô muốn làm lại dâu?
Hình lúc sáng lại hiện về.( các bạn xem chap 10. 2) Mặt của Luzy đỏ lên, cả người như có 1 dòng máu nóng chảy qua khi nghe Ken nói. Còn Lavy và Demy mỉm cười thích thú nghĩ thầm: “Kì này Luzy gặp phải đối thủ rồi”. Luzy vội lắc đầu xua tan hình ảnh rợn da gà đó, miệng lắp bắp phản bác:
-Gì…gì chứ? Tên hâm kia. Tui..tui…Ai nói với anh là tui ganh tị.
(Ặc… khoảnh khắc đẹp vậy mà bảo rợn da gà. Haizz! Ở đây muốn mà chẳng được T.T)
Ken mở mắt nhìn Luzy nhếch mày:- Nếu cô không ganh tỵ vậy tại sao lại đỏ mặt, miệng cà lâm?
-Chỉ tại tui tức quá thôi. Nghĩ đến mặt anh lúc đó tôi chỉ muốn đắm cho vài phát. Hứ! Nó bậm môi, tay cuộn thành quả đấm dơ lên dọa hắn rồi dùng dằng bỏ lên phòng.
Kason dơ ngón tay cái về phía thằng bạn cười nói: -Tuyệt! tặng mày 1 like…
“Xẹt!XétXẹt” 1 luồn điện chết người từ Lavy phóng về phía Kason, nó nói với tần số thấp nhất:
-Thấy người khác bị chọc tức vui lắm sao?
Kason đơ người vài giây. Sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần trả lời:
- 3 cô suốt ngày quậy phá làm tụi tui tức đến thổ huyết. Vì vậy tui thấy vui cũng là chuyện bình thường.
-Thật sao? Demy đứng dậy, tiến đến gần tụi hắn quan sát từng người. Ken lúc này mắt đã khép lại, hắn cảm nhận có người nhìn mình nhưng mắt vẫn không mở lên. Demy lại lướt đến Kason, hắn nhìn nó khó hiểu hỏi:
-Cô làm trò gì vậy?
Nó không nói gì rồi tiếp tục đảo mắt nhìn Kelvin. Chợt bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của hắn. Demy không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng càng nhìn nó lại càng thấy có điều gì đó mà nó đã bỏ quên rất lâu rồi, rất lâu rồi. Trong đầu nó hiện lên 1 hình ảnh: Một cách đồng hoa Lưu Ly, một gốc cây cổ thụ già giữa cánh đồng và một cậu bé…cậu bé…. Nó cố gắng nhớ lại gương mặt cậu bé ấy nhưng nó không thể nhớ ra. Cảm nhận được sự xao động trong đôi mắt băng giá ấy. Kelvin lên tiếng:
-Cô đang tìm điều gì sao?
Giọng nói thăng trầm ấy đã đưa Demy quay lại thực tại. Nó rời mắt khỏi hắn, lấy lại vẻ điềm tĩnh cất giọng lạnh:
-Nhìn 3 người sắc mặt hồng hào. Không có dấu hiệu bị thổ huyết. Kason, vậy là anh nói dối.
Kason khịt mũi: -Cô quan sát cả buổi trời chỉ để biết tôi nói thật hay nói dối sao?
-Phải. Vì nếu anh nói thật anh vẫn giữ được tính mạng nhưng nếu anh nói dối thì…..An Nhiên sẽ lo cho anh lắm đấy. Demy nhấn mạnh câu sau rồi quay lưng bỏ về phòng.
Kason nhìn theo Demy nói:
-Cô ta nói cái quái gì thế. Không hiểu gì cả. 2 người hiểu không. Hắn quay đầu hỏi Kelvin và Ken. Nhưng tụi hắn chỉ nhìn lắc đầu rồi bước lên lầu.
- Không hiểu sao? Vậy tôi sẽ giúp anh hiểu. An Nhiên cười ma mãnh nói với Kasonvà
“Bụp…Bụp…Bốp…Bốp”
-Thổ huyết hả? Ta cho nhà người biết thế nào là thổ huyết. Dám cười lên nổi đau người khác.
Kason bị An Nhiên đánh la toán lên:
-Nè bị khùng sao? Ui…Đau…Tôi sắp thổ huyết thật rồi nè.
An Nhiên: -Cho chừa.
Kason kháng cự: -Dậy mà ông bảo cô hiền. Hiền đâu không thấy chỉ thấy Lion* thôi. Nói rồi hắn 3 chân 4 cẳng chạy vọt về phòng khóa trái cửa. An Nhiên vừa bỏ về phòng vừa mắng thằm Kason:
- Chạy nhanh đấy. Sẽ không có lần sau đâu. Lion…Lion… Sáng thì gọi mình bằng vợ giờ thì là Lion…Tên đáng ghét.
*Lion có nghĩa là Sư tử
Bo: - Bi à! Bạn biết ý nghĩa hoa Lưu ly không?
Bi: -Hoa này hả Bo. Cô bé cầm nhánh hoa Lưu ly đang ngồi trên chiếc xích đu. Một cậu nhóc đứng đằng sau đẩy nhẹ chiếc xích đu ấy.
Bo:- Uh. Loài hoa này có tên tiếng Anh là Forget me not. Nghĩa là đừng quên tôi. Sau nay nếu như Bi và Bo không còn gặp nhau nữa. Bi hứa sẽ không quên Bo chứ.
Bi: -Vâng. Bi hứa sẽ mãi không quên Bo đâu. Sau này lớn Bo đi đâu Bi cũng sẽ đi theo Bo. Hihihihi…
Nụ cười tỏa nắng của cô bé làm cậu nhóc cũng vui vẻ cười theo
Rồi 1 cơn gió lạnh thổi qua. Bi: -Bo ơi! Pi lạnh quá .
Nhưng không có tiếng đáp. Cô bé quay đầu nhìn, cậu nhóc đã biến mất, biến mất giữa cánh đồng hoa Lưu ly. Cô bé bật khóc gọi Bo:
-Huhuhu….Bo ơi! Bo đâu rồi. Bi lạnh lắm. Bo ơi…huhuhu…...Bo ơi!....
Demy chợt tỉnh giấc, vầng tráng đầy mồ hôi, giọt nước mắt vẫn còn động lại trên má.
“Mình nằm mơ sao. Sao giấc mơ lại thật đến vậy? Bi và Bo…Bi là mình mà. Vậy Bo là ai? Sao mình vẫn không nhớ mặt cậu bé ấy.”
Demy đưa mắt nhìn chậu hoa lư ly trên bàn. Nó tiến đến chậu hoa:
-Forget me not.
* Hoa Lưu ly tên tiếng anh “Forget Me Not” còn gọi là cây hoa Thủy Chung.Hoa nở tỏa mùi hương ấm áp như mùi trái chín và bánh ngọt hết sức gần gũi thân quen.là một loại hoa luôn luôn gợi nhớ một niềm thương cảm mênh mông, một kỉ niệm sâu xa thầm lặng không quên được.
Zing Blog
Zing Blog
Demy: -Cả ngày hôm nay chỉ có thể kết luận 1 chữ CHÁN !!!
Luzy: -Tất cả chúng ta đều đã học qua hết rồi. Không thấy chán mới lạ đó.
Lavy: -Bước vào trường chưa gì đã thấy toàn là háo sắc… kể cả nam lẫn nữ.
-Trừ chúng tôi ra. Kelvin từ xa bước vào phòng khách, bật ra 1 câu với tụi nó rồi hắn ngã người trên chiếc ghế salon dài đối diện mắt nhắm lại. Ken và Kason theo sau cũng ngồi xuống cạnh đó.
-Xííí.! Lúc nào tôi thấy các anh không ôm eo cô này thì cũng quàng vai cô kia, tay nắm tay cô nọ. Vậy mà không chịu nhận mình háo sắc. Luzy nhếch môi tuôn 1 tràn.
Ken đôi mắt khép hờ gương mặt bình thản nhưng thốt lên 3 câu làm Luzy không bình tĩnh thể được.
-Cô đang ganh tị sao Lê Hoàng Bảo Hân? Có phải cô đang thấy tiếc vì lúc sáng đẩy tôi ra sớm quá ? Tôi không ngại nếu cô muốn làm lại dâu?
Hình lúc sáng lại hiện về.( các bạn xem chap 10. 2) Mặt của Luzy đỏ lên, cả người như có 1 dòng máu nóng chảy qua khi nghe Ken nói. Còn Lavy và Demy mỉm cười thích thú nghĩ thầm: “Kì này Luzy gặp phải đối thủ rồi”. Luzy vội lắc đầu xua tan hình ảnh rợn da gà đó, miệng lắp bắp phản bác:
-Gì…gì chứ? Tên hâm kia. Tui..tui…Ai nói với anh là tui ganh tị.
(Ặc… khoảnh khắc đẹp vậy mà bảo rợn da gà. Haizz! Ở đây muốn mà chẳng được T.T)
Ken mở mắt nhìn Luzy nhếch mày:- Nếu cô không ganh tỵ vậy tại sao lại đỏ mặt, miệng cà lâm?
-Chỉ tại tui tức quá thôi. Nghĩ đến mặt anh lúc đó tôi chỉ muốn đắm cho vài phát. Hứ! Nó bậm môi, tay cuộn thành quả đấm dơ lên dọa hắn rồi dùng dằng bỏ lên phòng.
Kason dơ ngón tay cái về phía thằng bạn cười nói: -Tuyệt! tặng mày 1 like…
“Xẹt!XétXẹt” 1 luồn điện chết người từ Lavy phóng về phía Kason, nó nói với tần số thấp nhất:
-Thấy người khác bị chọc tức vui lắm sao?
Kason đơ người vài giây. Sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần trả lời:
- 3 cô suốt ngày quậy phá làm tụi tui tức đến thổ huyết. Vì vậy tui thấy vui cũng là chuyện bình thường.
-Thật sao? Demy đứng dậy, tiến đến gần tụi hắn quan sát từng người. Ken lúc này mắt đã khép lại, hắn cảm nhận có người nhìn mình nhưng mắt vẫn không mở lên. Demy lại lướt đến Kason, hắn nhìn nó khó hiểu hỏi:
-Cô làm trò gì vậy?
Nó không nói gì rồi tiếp tục đảo mắt nhìn Kelvin. Chợt bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của hắn. Demy không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng càng nhìn nó lại càng thấy có điều gì đó mà nó đã bỏ quên rất lâu rồi, rất lâu rồi. Trong đầu nó hiện lên 1 hình ảnh: Một cách đồng hoa Lưu Ly, một gốc cây cổ thụ già giữa cánh đồng và một cậu bé…cậu bé…. Nó cố gắng nhớ lại gương mặt cậu bé ấy nhưng nó không thể nhớ ra. Cảm nhận được sự xao động trong đôi mắt băng giá ấy. Kelvin lên tiếng:
-Cô đang tìm điều gì sao?
Giọng nói thăng trầm ấy đã đưa Demy quay lại thực tại. Nó rời mắt khỏi hắn, lấy lại vẻ điềm tĩnh cất giọng lạnh:
-Nhìn 3 người sắc mặt hồng hào. Không có dấu hiệu bị thổ huyết. Kason, vậy là anh nói dối.
Kason khịt mũi: -Cô quan sát cả buổi trời chỉ để biết tôi nói thật hay nói dối sao?
-Phải. Vì nếu anh nói thật anh vẫn giữ được tính mạng nhưng nếu anh nói dối thì…..An Nhiên sẽ lo cho anh lắm đấy. Demy nhấn mạnh câu sau rồi quay lưng bỏ về phòng.
Kason nhìn theo Demy nói:
-Cô ta nói cái quái gì thế. Không hiểu gì cả. 2 người hiểu không. Hắn quay đầu hỏi Kelvin và Ken. Nhưng tụi hắn chỉ nhìn lắc đầu rồi bước lên lầu.
- Không hiểu sao? Vậy tôi sẽ giúp anh hiểu. An Nhiên cười ma mãnh nói với Kasonvà
“Bụp…Bụp…Bốp…Bốp”
-Thổ huyết hả? Ta cho nhà người biết thế nào là thổ huyết. Dám cười lên nổi đau người khác.
Kason bị An Nhiên đánh la toán lên:
-Nè bị khùng sao? Ui…Đau…Tôi sắp thổ huyết thật rồi nè.
An Nhiên: -Cho chừa.
Kason kháng cự: -Dậy mà ông bảo cô hiền. Hiền đâu không thấy chỉ thấy Lion* thôi. Nói rồi hắn 3 chân 4 cẳng chạy vọt về phòng khóa trái cửa. An Nhiên vừa bỏ về phòng vừa mắng thằm Kason:
- Chạy nhanh đấy. Sẽ không có lần sau đâu. Lion…Lion… Sáng thì gọi mình bằng vợ giờ thì là Lion…Tên đáng ghét.
*Lion có nghĩa là Sư tử
Bo: - Bi à! Bạn biết ý nghĩa hoa Lưu ly không?
Bi: -Hoa này hả Bo. Cô bé cầm nhánh hoa Lưu ly đang ngồi trên chiếc xích đu. Một cậu nhóc đứng đằng sau đẩy nhẹ chiếc xích đu ấy.
Bo:- Uh. Loài hoa này có tên tiếng Anh là Forget me not. Nghĩa là đừng quên tôi. Sau nay nếu như Bi và Bo không còn gặp nhau nữa. Bi hứa sẽ không quên Bo chứ.
Bi: -Vâng. Bi hứa sẽ mãi không quên Bo đâu. Sau này lớn Bo đi đâu Bi cũng sẽ đi theo Bo. Hihihihi…
Nụ cười tỏa nắng của cô bé làm cậu nhóc cũng vui vẻ cười theo
Rồi 1 cơn gió lạnh thổi qua. Bi: -Bo ơi! Pi lạnh quá .
Nhưng không có tiếng đáp. Cô bé quay đầu nhìn, cậu nhóc đã biến mất, biến mất giữa cánh đồng hoa Lưu ly. Cô bé bật khóc gọi Bo:
-Huhuhu….Bo ơi! Bo đâu rồi. Bi lạnh lắm. Bo ơi…huhuhu…...Bo ơi!....
Demy chợt tỉnh giấc, vầng tráng đầy mồ hôi, giọt nước mắt vẫn còn động lại trên má.
“Mình nằm mơ sao. Sao giấc mơ lại thật đến vậy? Bi và Bo…Bi là mình mà. Vậy Bo là ai? Sao mình vẫn không nhớ mặt cậu bé ấy.”
Demy đưa mắt nhìn chậu hoa lư ly trên bàn. Nó tiến đến chậu hoa:
-Forget me not.
* Hoa Lưu ly tên tiếng anh “Forget Me Not” còn gọi là cây hoa Thủy Chung.Hoa nở tỏa mùi hương ấm áp như mùi trái chín và bánh ngọt hết sức gần gũi thân quen.là một loại hoa luôn luôn gợi nhớ một niềm thương cảm mênh mông, một kỉ niệm sâu xa thầm lặng không quên được.
Zing Blog
Zing Blog
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.