Chương 35
Qualy Demy
18/08/2015
2:00pm
Xe Kason-Lavy
Lavy hạ kính xe đưa tay đón gió gương mặt hưởng thụ nhìn cảnh cảm thán:
-Gió biển thật thích. Tuyệt thật. Khánh Huy đây là biển gì vậy? Chưa tới Nha Trang mà phải không?
Kason thản nhiên trả lời: -Biển Đông.
Lavy giật giật con mắt quay sang đưa tay thành nấm đấm về phía Kason:
-Anh muốn chết hả?
Kason cười làm hòa: -Tất nhiên là không rồi... Cô mệt chưa chúng ta ăn chút gì nhé.
Kason dừng xe ở một quán ăn lớn bên đường. Cả 2 gọi món rồi ngồi chờ. Lavy nhìn Kason rồi hỏi:
-Chúng ta đang ở đâu vậy?
-Thành phố Phan Thiết. Kason uống 1 ngụm cafe trả lời.
-Biển cũng đẹp thật.
Nó lại hỏi Kason:
-Mà sao em gái anh không ở cùng anh mà lại ở Nha Trang? Nó không thích sao?
-Nó và bạn hợp tác kinh doanh gì đó. Nên không chịu chuyển trường.
-Em anh cũng giỏi nhỉ. Mới mấy tuổi đầu đã biết kinh doanh rồi chẳng bù cho anh trai.
Kason cười nham nhở dương dương tự đắc:
-Gì chứ không phải tôi vẫn giúp ông quản lý vài nhà hàng đó sao? Với tuổi tôi như vậy là thiên tài đó. Thế gian chỉ có một.
Lavy nhếch môi:
-Xí. Mèo khen mèo dài đuôi. Mà em gái anh kinh doanh gì vậy?
-Đại loại là bán quần áo giầy dép gì đó.
-Em anh làm được bao lâu rồi?
-3 hay 2 năm rồi.
Thức ăn được mang ra. Cả 2 dùng bữa vừa ăn vừa trò chuyện.
-Khánh Huy ba mẹ anh có sống cùng em anh không?
Kason dừng đũa liếc mắt nhìn Lavy:
-Sao nãy giờ giống như cô đang hỏi cung tội phạm quá vậy?
Rồi làm mặt nghiêm ngồi thẳng người:
-Tôi là thanh niên nghiêm túc đó nha.
Lavy phì cười:
-Anh mà là thanh niên nghiêm túc thì tôi là mẫu nghi thiên hạ rồi.
Kason lắc đầu 2 tay chéo lại: -Tôi chịu thua cô rồi.
Im lặng 1 hồi hắn nói tiếp:
-Em tôi dù đang sống cùng với ba mẹ nhưng cũng không gặp mặt họ nhiều. Ba tôi hay đi công tác xa còn mẹ thì 1 tuần chỉ ở nhà được ngày chủ nhật.
-Anh có hay về nhà không?
-Tết tôi mới về. Chỉ có mấy ngày đó gia đình tôi mới có thể ăn cơm cùng nhau.
Kason mặt thoáng buồn rồi lại tiếp tục ăn.
-Vậy anh có buồn không?
Lavy nhìn Kason đồng cảm. Gia đình nó cũng vậy 1 tháng cùng nhau ăn cơm chỉ có một hai lần. Nó cũng rất buồn. May là có Luzy và Demy bên cạnh nỗi buồn cũng vơi đi nhiều. Nhận thấy sự quan tâm trong câu hỏi của Lavy, Kason vui vẻ trả lời:
-Không. Tôi đâu có một mình. Tôi còn có ông, Kelvin, Ken và giờ... tôi còn có cô nữa.
Kason nhìn Lavy ánh mắt ấm áp mỉm cười.
Lavy cũng cảm nhận được sự ấm áp ấy, nó cũng cười bổ thêm cho câu nói của Kason:
-Còn có Bảo Hân và Thiên Ân nữa.
Kason gật gù: -Phải còn có 2 cô nàng đó nữa.
Rồi cả 2 vui vẻ tạm ngừng tâm sự tập trung chuyên môn lắp đầy cái bụng đang kêu réo.
Xe Kason-Lavy
Lavy hạ kính xe đưa tay đón gió gương mặt hưởng thụ nhìn cảnh cảm thán:
-Gió biển thật thích. Tuyệt thật. Khánh Huy đây là biển gì vậy? Chưa tới Nha Trang mà phải không?
Kason thản nhiên trả lời: -Biển Đông.
Lavy giật giật con mắt quay sang đưa tay thành nấm đấm về phía Kason:
-Anh muốn chết hả?
Kason cười làm hòa: -Tất nhiên là không rồi... Cô mệt chưa chúng ta ăn chút gì nhé.
Kason dừng xe ở một quán ăn lớn bên đường. Cả 2 gọi món rồi ngồi chờ. Lavy nhìn Kason rồi hỏi:
-Chúng ta đang ở đâu vậy?
-Thành phố Phan Thiết. Kason uống 1 ngụm cafe trả lời.
-Biển cũng đẹp thật.
Nó lại hỏi Kason:
-Mà sao em gái anh không ở cùng anh mà lại ở Nha Trang? Nó không thích sao?
-Nó và bạn hợp tác kinh doanh gì đó. Nên không chịu chuyển trường.
-Em anh cũng giỏi nhỉ. Mới mấy tuổi đầu đã biết kinh doanh rồi chẳng bù cho anh trai.
Kason cười nham nhở dương dương tự đắc:
-Gì chứ không phải tôi vẫn giúp ông quản lý vài nhà hàng đó sao? Với tuổi tôi như vậy là thiên tài đó. Thế gian chỉ có một.
Lavy nhếch môi:
-Xí. Mèo khen mèo dài đuôi. Mà em gái anh kinh doanh gì vậy?
-Đại loại là bán quần áo giầy dép gì đó.
-Em anh làm được bao lâu rồi?
-3 hay 2 năm rồi.
Thức ăn được mang ra. Cả 2 dùng bữa vừa ăn vừa trò chuyện.
-Khánh Huy ba mẹ anh có sống cùng em anh không?
Kason dừng đũa liếc mắt nhìn Lavy:
-Sao nãy giờ giống như cô đang hỏi cung tội phạm quá vậy?
Rồi làm mặt nghiêm ngồi thẳng người:
-Tôi là thanh niên nghiêm túc đó nha.
Lavy phì cười:
-Anh mà là thanh niên nghiêm túc thì tôi là mẫu nghi thiên hạ rồi.
Kason lắc đầu 2 tay chéo lại: -Tôi chịu thua cô rồi.
Im lặng 1 hồi hắn nói tiếp:
-Em tôi dù đang sống cùng với ba mẹ nhưng cũng không gặp mặt họ nhiều. Ba tôi hay đi công tác xa còn mẹ thì 1 tuần chỉ ở nhà được ngày chủ nhật.
-Anh có hay về nhà không?
-Tết tôi mới về. Chỉ có mấy ngày đó gia đình tôi mới có thể ăn cơm cùng nhau.
Kason mặt thoáng buồn rồi lại tiếp tục ăn.
-Vậy anh có buồn không?
Lavy nhìn Kason đồng cảm. Gia đình nó cũng vậy 1 tháng cùng nhau ăn cơm chỉ có một hai lần. Nó cũng rất buồn. May là có Luzy và Demy bên cạnh nỗi buồn cũng vơi đi nhiều. Nhận thấy sự quan tâm trong câu hỏi của Lavy, Kason vui vẻ trả lời:
-Không. Tôi đâu có một mình. Tôi còn có ông, Kelvin, Ken và giờ... tôi còn có cô nữa.
Kason nhìn Lavy ánh mắt ấm áp mỉm cười.
Lavy cũng cảm nhận được sự ấm áp ấy, nó cũng cười bổ thêm cho câu nói của Kason:
-Còn có Bảo Hân và Thiên Ân nữa.
Kason gật gù: -Phải còn có 2 cô nàng đó nữa.
Rồi cả 2 vui vẻ tạm ngừng tâm sự tập trung chuyên môn lắp đầy cái bụng đang kêu réo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.