Chương 39
Qualy Demy
18/08/2015
Trong xe, Demy nhìn 2 quả trứng gà và 2 gói mì sống trong cái bịch Kelvin đưa hỏi hắn:
-Anh tìm mấy cái này ở đâu vậy?
Kelvin kể cho nó nghe toàn bộ quá trình để có được mấy cái trứng này.
**Kelvin mon theo con đường nhìn xung quanh xem có ngôi nhà nào còn sáng đèn hay không. (Vì ở nông thôn người ta ngủ rất sớm lúc này cũng đã gần 8 giờ tối) Hắn đi mãi thì thấy 1 ngôi nhà nhỏ vẫn còn sáng đèn. Hắn mạo mụi bước vào nhà vì nhà ở nông thôn không có chuông và ngôi nhà đó cửa không đóng. Hắn ngó quanh nhà tìm bóng người:
-Có ai ở nhà không?
Vẫn không có câu trả lời. Hắn gọi 1 lần nữa:
-Cho hỏi có ai ở đây không?
"Cạch" Cửa phòng mở ra, một chàng trai nước da ngâm tóc chẻ 2 mái vẫn còn ước. Người quấn khăn tấm ( quấn khăn che như con gái vậy :->) ánh mắt chớp chớp liên hồi nhìn Kelvin như hổ đói. Hắn ỏng ẹo đi tới chỗ Kelvin cười tươi như bông e thẹn vặn vẹo người hỏi:
-Anh đẹp zai. Anh kiếm em có việc zì zậy?
Kelvin mặt hơi nhăn cảm giác nhợn nhợn cổ họng, hắn cố gắng kiềm chế nói:
-Tôi và một người bạn đang trên đường đi Nha Trang nhưng tới đây thì xe bị hư. Tôi chờ người đến giúp. Cả buổi tôi và bạn tôi vẫn chưa ăn gì.
-Tội nghiệp anh quá đi hà. Hắn làm mặt buồn nắm lấy tay Kelvin sờ sờ. Kelvin rút tay ra gượng nói tiếp.
- Xung quanh đây toàn là ruộng không có tiệm tạp hóa nên tôi mạo mụi muốn nhờ anh - Tên đó vừa nghe được từ anh mắt xếch lên nhìn Kelvin. Kelvin nhanh chóng nói lại:
-À nhờ.. em giúp. Không biết nhà..em có bánh hay là cái gì đó có thể ăn được không?
Kelvin vật vã mới nói được từ "em". Tên bóng làm mặt ngây thơ vô số tội đưa tay vuốt vai mình như cố khêu gợi trước mặt Kelvin: -Em thì...
Tên đó chưa kịp nói xong. Kelvin đưa bàn tay lên ra hiệu ngừng rồi chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. mắng thầm: "Đồ biến thái. Đã xấu còn đóng vai ác. Đã đói giờ còn thê thảm hơn". Tên đó khó hiểu gọi với theo:
-Anh ơi. Anh đi đâu vậy em chưa nói xong mà. Sao tự nhiên bỏ đi vậy.
Hắn mặt tiếc hùi hụi định đóng cửa thì thấy Kelvin quay trở lại. Mặt hắn mừng như vừa bắt được cục vàng lôi Kelvin vào nhà làm giọng trách móc:
-Anh đi đâu vậy hả? Người ta đang nói chuyện mà bỏ đi hà. Để em nấu mì cho anh ăn nha.
-Không. Tôi còn đi với bạn nữa. Nên có cái gì đó ăn được mà có thể mang đi.
-Anh gọi bạn anh đến đây ăn cùng. Chắc bạn anh cũng đẹp trai giống anh nhỉ. Tên đó e thẹn che mặt tưởng tượng.
Kelvin than thầm muốn mau chóng thoát khỏi đây:
-Bạn tôi không thích đến nhà người khác. Hay là bán cho tôi 2 gói mì sống cũng được.
-Sao ăn như vậy được. Em có luộc 2 cái trứng gà để em cho anh nha.
-Vậy 2 gói mì 2 quả trứng.
-Thôi được rồi. Tên đó ỏng ẹo rồi đi vào bếp lấy ra cái bịch đựng mì và trứng. Kelvin đưa 100 ngàn cho tên đó rồi lấy cái bịch chạy đi với tốc độ cực nhanh bỏ lại cho tên đó 2 từ:
-Cảm ơn.
Tên đó không kịp phản ứng đứng ngẩn ngơ nhìn ra cửa rồi nhìn tờ 100 ngàn hít hít ôm ôm.
(t/g: Tội nghiệp. Chỉ là bóng thôi mà. Hơi xấu thôi mà. Có cần đối xử như vậy không anh Kelvin.
Kelvin mặt lạnh: Im lặng. Viết tiếp đi.
t/g: Hứ :<)
-Anh tìm mấy cái này ở đâu vậy?
Kelvin kể cho nó nghe toàn bộ quá trình để có được mấy cái trứng này.
**Kelvin mon theo con đường nhìn xung quanh xem có ngôi nhà nào còn sáng đèn hay không. (Vì ở nông thôn người ta ngủ rất sớm lúc này cũng đã gần 8 giờ tối) Hắn đi mãi thì thấy 1 ngôi nhà nhỏ vẫn còn sáng đèn. Hắn mạo mụi bước vào nhà vì nhà ở nông thôn không có chuông và ngôi nhà đó cửa không đóng. Hắn ngó quanh nhà tìm bóng người:
-Có ai ở nhà không?
Vẫn không có câu trả lời. Hắn gọi 1 lần nữa:
-Cho hỏi có ai ở đây không?
"Cạch" Cửa phòng mở ra, một chàng trai nước da ngâm tóc chẻ 2 mái vẫn còn ước. Người quấn khăn tấm ( quấn khăn che như con gái vậy :->) ánh mắt chớp chớp liên hồi nhìn Kelvin như hổ đói. Hắn ỏng ẹo đi tới chỗ Kelvin cười tươi như bông e thẹn vặn vẹo người hỏi:
-Anh đẹp zai. Anh kiếm em có việc zì zậy?
Kelvin mặt hơi nhăn cảm giác nhợn nhợn cổ họng, hắn cố gắng kiềm chế nói:
-Tôi và một người bạn đang trên đường đi Nha Trang nhưng tới đây thì xe bị hư. Tôi chờ người đến giúp. Cả buổi tôi và bạn tôi vẫn chưa ăn gì.
-Tội nghiệp anh quá đi hà. Hắn làm mặt buồn nắm lấy tay Kelvin sờ sờ. Kelvin rút tay ra gượng nói tiếp.
- Xung quanh đây toàn là ruộng không có tiệm tạp hóa nên tôi mạo mụi muốn nhờ anh - Tên đó vừa nghe được từ anh mắt xếch lên nhìn Kelvin. Kelvin nhanh chóng nói lại:
-À nhờ.. em giúp. Không biết nhà..em có bánh hay là cái gì đó có thể ăn được không?
Kelvin vật vã mới nói được từ "em". Tên bóng làm mặt ngây thơ vô số tội đưa tay vuốt vai mình như cố khêu gợi trước mặt Kelvin: -Em thì...
Tên đó chưa kịp nói xong. Kelvin đưa bàn tay lên ra hiệu ngừng rồi chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. mắng thầm: "Đồ biến thái. Đã xấu còn đóng vai ác. Đã đói giờ còn thê thảm hơn". Tên đó khó hiểu gọi với theo:
-Anh ơi. Anh đi đâu vậy em chưa nói xong mà. Sao tự nhiên bỏ đi vậy.
Hắn mặt tiếc hùi hụi định đóng cửa thì thấy Kelvin quay trở lại. Mặt hắn mừng như vừa bắt được cục vàng lôi Kelvin vào nhà làm giọng trách móc:
-Anh đi đâu vậy hả? Người ta đang nói chuyện mà bỏ đi hà. Để em nấu mì cho anh ăn nha.
-Không. Tôi còn đi với bạn nữa. Nên có cái gì đó ăn được mà có thể mang đi.
-Anh gọi bạn anh đến đây ăn cùng. Chắc bạn anh cũng đẹp trai giống anh nhỉ. Tên đó e thẹn che mặt tưởng tượng.
Kelvin than thầm muốn mau chóng thoát khỏi đây:
-Bạn tôi không thích đến nhà người khác. Hay là bán cho tôi 2 gói mì sống cũng được.
-Sao ăn như vậy được. Em có luộc 2 cái trứng gà để em cho anh nha.
-Vậy 2 gói mì 2 quả trứng.
-Thôi được rồi. Tên đó ỏng ẹo rồi đi vào bếp lấy ra cái bịch đựng mì và trứng. Kelvin đưa 100 ngàn cho tên đó rồi lấy cái bịch chạy đi với tốc độ cực nhanh bỏ lại cho tên đó 2 từ:
-Cảm ơn.
Tên đó không kịp phản ứng đứng ngẩn ngơ nhìn ra cửa rồi nhìn tờ 100 ngàn hít hít ôm ôm.
(t/g: Tội nghiệp. Chỉ là bóng thôi mà. Hơi xấu thôi mà. Có cần đối xử như vậy không anh Kelvin.
Kelvin mặt lạnh: Im lặng. Viết tiếp đi.
t/g: Hứ :<)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.