Chương 43
Qualy Demy
18/08/2015
23:50amXe Ken và Luzy dừng trước tòa biệt thự màu trắng nguy nga ở trung tâm thành phố biển Nha Trang. Luzy vui mừng nhảy xuống xe tươi cười nhìn căn biệt thự không tự chủ hét lên:
-An Nhiên tao đến rồi!
Ken nhìn nó mà không nhịn được cười. Chưa biết tình hình ra sao mà đã nhào nhào tới rồi. Thấy Ken đứng cười 1 mình nó sinh nghi hỏi hắn:
-Anh tới giờ rồi hả? Lúc nãy sao không dừng lại uống thuốc đi để phát bệnh đứng cười như thằng khùng vậy. Chậc chậc. Tội nghiệp chưa!
Ken không hề giận hay nỗi nóng ngược lại còn cười rất tươi vừa lấy hành lý vừa nhìn nó đáp:
-Tội nghiệp chưa! Có người khùng mà không biết mình khùng còn nói người khác khùng. Hahaha.
Luzy mặt cau có: -Ý anh là gì?
Ken nhướng mắt về cánh cửa căn biệt thự. Luzy nhìn theo hướng mắt của hắn. 1 ông quản gia cùng với 2 người hầu gái 2 người bảo vệ từ cánh cửa bước ra chạy đến chỗ Ken cuối đầu cung kính:
-Cậu chủ.
Luzy mồm chữ A mắt chữ O kinh hô:
-Cậu chủ sao? Vậy đây là nhà anh không phải nhà Khánh Huy?
Người quản gia nhanh miệng:
- Đây là nhà của cậu chủ Ken.
Luzy cuối đầu dậm dậm chân bất đầu cảm thấy tự nhục "Ôi mẹ ơi! Đây là nhà hắn vậy mà lúc nãy mình lại gọi Lavy. Sao tự nhiên mình ngu ra vậy. Hèn gì lúc nãy hắn cứ cười hoài. Xấu hổ chết được". Ken cười rồi nắm tay nó lôi vào nhà.
Luzy: -Sao anh lại đưa tôi đến đây? Chúng ta nên đến nhà Khánh Huy mới phải.
Ken: -Bây giờ đã khuya lắm rồi. Họ cũng đã nghi ngơi. Chúng ta không nên làm phiền họ. Cô cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi sớm đi. Mai tôi sẽ đưa cô qua đó.
Luzy: -Uhm. Cũng được. Nhưng mà... tôi sẽ phải ngủ chung với anh nữa sao?
Ken tiến sát đến chỗ Luzy: -Nếu cô muốn.
Luzy nhanh chân xích ra xa Ken:
-Không. Tôi không muốn. Tốt nhất anh hãy chuẩn bị cho tôi 1 phòng thượng hạng. Đừng có mà giở trò với tôi. Lần trước vì anh bị thương tôi mới tha cho anh. Nếu không... Tôi sẽ cho anh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn.
Ken vẻ mặt cương quyết cao ngạo của nó không nói gì cho người dẫn nó đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Ken nhìn theo bóng lưng nó " Tuyệt Tử Tuyệt Tôn. Tôi sẽ xem cô làm thế nào. Còn hôm nay tôi tha cho cô."
Cửa phòng đóng lại. Chỉ còn Luzy. Nó ngồi bệch xuống đất thở phào nhẹ nhõm "Cứ thế này thì mình chết sớm mất"
-An Nhiên tao đến rồi!
Ken nhìn nó mà không nhịn được cười. Chưa biết tình hình ra sao mà đã nhào nhào tới rồi. Thấy Ken đứng cười 1 mình nó sinh nghi hỏi hắn:
-Anh tới giờ rồi hả? Lúc nãy sao không dừng lại uống thuốc đi để phát bệnh đứng cười như thằng khùng vậy. Chậc chậc. Tội nghiệp chưa!
Ken không hề giận hay nỗi nóng ngược lại còn cười rất tươi vừa lấy hành lý vừa nhìn nó đáp:
-Tội nghiệp chưa! Có người khùng mà không biết mình khùng còn nói người khác khùng. Hahaha.
Luzy mặt cau có: -Ý anh là gì?
Ken nhướng mắt về cánh cửa căn biệt thự. Luzy nhìn theo hướng mắt của hắn. 1 ông quản gia cùng với 2 người hầu gái 2 người bảo vệ từ cánh cửa bước ra chạy đến chỗ Ken cuối đầu cung kính:
-Cậu chủ.
Luzy mồm chữ A mắt chữ O kinh hô:
-Cậu chủ sao? Vậy đây là nhà anh không phải nhà Khánh Huy?
Người quản gia nhanh miệng:
- Đây là nhà của cậu chủ Ken.
Luzy cuối đầu dậm dậm chân bất đầu cảm thấy tự nhục "Ôi mẹ ơi! Đây là nhà hắn vậy mà lúc nãy mình lại gọi Lavy. Sao tự nhiên mình ngu ra vậy. Hèn gì lúc nãy hắn cứ cười hoài. Xấu hổ chết được". Ken cười rồi nắm tay nó lôi vào nhà.
Luzy: -Sao anh lại đưa tôi đến đây? Chúng ta nên đến nhà Khánh Huy mới phải.
Ken: -Bây giờ đã khuya lắm rồi. Họ cũng đã nghi ngơi. Chúng ta không nên làm phiền họ. Cô cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi sớm đi. Mai tôi sẽ đưa cô qua đó.
Luzy: -Uhm. Cũng được. Nhưng mà... tôi sẽ phải ngủ chung với anh nữa sao?
Ken tiến sát đến chỗ Luzy: -Nếu cô muốn.
Luzy nhanh chân xích ra xa Ken:
-Không. Tôi không muốn. Tốt nhất anh hãy chuẩn bị cho tôi 1 phòng thượng hạng. Đừng có mà giở trò với tôi. Lần trước vì anh bị thương tôi mới tha cho anh. Nếu không... Tôi sẽ cho anh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn.
Ken vẻ mặt cương quyết cao ngạo của nó không nói gì cho người dẫn nó đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Ken nhìn theo bóng lưng nó " Tuyệt Tử Tuyệt Tôn. Tôi sẽ xem cô làm thế nào. Còn hôm nay tôi tha cho cô."
Cửa phòng đóng lại. Chỉ còn Luzy. Nó ngồi bệch xuống đất thở phào nhẹ nhõm "Cứ thế này thì mình chết sớm mất"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.