Chương 60: ĐỪNG CÓ NGỦ QUÊN
Qualy Demy
25/07/2017
Luzy kéo vali cùng 2 cái balô ra khỏi phòng. Nó đưa thẻ phòng cho Ken:
-Anh trả phòng giúp tôi. Chi phí khi về tính sau. Cảm ơn nhiều.
Nói rồi nó để Ken nhíu mày không vui cầm thẻ phòng một mình rồi xoay qua chỗ Kekvin nói:
- Chúng ta đi thôi. Thiên Ân đang đợi.
Kekvin nghiêng đầu nhìn nó:
- Cô không cùng đi với Ken sao?
- Anh ta không muốn đưa tôi đến chổ Thiên Ân. Tôi sẽ không đi với anh ta đâu.
Nó vừa nói vừa lườm Ken. Vừa quay đầu muốn nhờ Kelvin đưa mình đến chổ Demy. Bên tai liền vang lên tiếng của Ken:
- Tôi sẽ đưa cô đến chỗ của Thiên Ân.
- Không cần đâu tôi sẽ đi cùng với Thiên Minh.
- Cô thật không cần, muốn đi cùng Kelvin?
Luzy cảm thấy bất ổn trong câu hỏi của Ken nó không dám trả lời hắn mắt nhìn Kelvin cầu cứu mong hắn mang mình đi theo đến chỗ Demy. Hiểu được cái nhìn của Luzy. Kelvin gật đầu nói với Ken:
- Tao và Bảo Hân sẽ đi trước. Mày trả phòng rồi theo sau. Thiên Ân đang đợi.
Mắt thoáng buồn Ken chỉ ừm một tiếng rồi rời đi. Luzy thở ra nhẹ nhỏm theo Kelvin lên xe.
Đến biệt thự của Kelvin. Ken đuổi theo rất nhanh cũng đến cùng lúc. Luzy và Ken ngồi ở phòng khách chờ. Kelvin mang hành lý của Demy lên phòng. Kelvin gõ nhẹ cửa phòng tắm:
-Cô có thể ra ngoài rồi. Đồ của cô tôi để ngoài này.
Hắn đứng chờ nhưng không thấy Demy hồi đáp. Hắn lại gõ cửa lần nữa lần này có lực hơn:
- Thiên Ân? Cô có nghe thấy tôi nói không?
Hắn vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại vừa rút chìa khóa đút vào tay nắm cửa thì nghe thấy tiếng bên trong:
- Không được mở cửa.
Demy vì đợi lâu quá nên đã ngủ quên lúc nào không hay. Nó chỉ vừa giật mình tỉnh giấc sau cái gõ cửa thứ hai của Kelvin. Nó vẫn còn đang định thần lại chưa kịp trả lời Kelvin thì nghe tiếng "Cạch" mở khóa từ cửa truyền vào tai. Nó liền vội nói.
Kelvin miệng khẽ nhếch buông tay nắm cửa nói:
-Tôi đã đem quần áo đến cho cô. Thay đồ xong thì xuống lầu... ĐỪNG CÓ NGỦ QUÊN đó.
Kelvin nhấn mạnh câu cuối rồi bỏ đi. Demy xấu hổ mắng thầm trong miệng:
- Ngủ cái cậu em của anh.
Demy nhanh chóng thay đồ xuống lầu. Nó cũng k còn ngứa ngáy nữa. Nó thầm nhận xét trong lòng "Tên này không phải hữu danh vô thực chỉ trong thời gian ngắn có thể điều chế giải dược. Nếu có thể cùng hắn nghiên cứu có thể sẽ chế tạo được nhiều thứ hay ho. Nhưng đáng tiếc lại là kẻ thù"
-Anh trả phòng giúp tôi. Chi phí khi về tính sau. Cảm ơn nhiều.
Nói rồi nó để Ken nhíu mày không vui cầm thẻ phòng một mình rồi xoay qua chỗ Kekvin nói:
- Chúng ta đi thôi. Thiên Ân đang đợi.
Kekvin nghiêng đầu nhìn nó:
- Cô không cùng đi với Ken sao?
- Anh ta không muốn đưa tôi đến chổ Thiên Ân. Tôi sẽ không đi với anh ta đâu.
Nó vừa nói vừa lườm Ken. Vừa quay đầu muốn nhờ Kelvin đưa mình đến chổ Demy. Bên tai liền vang lên tiếng của Ken:
- Tôi sẽ đưa cô đến chỗ của Thiên Ân.
- Không cần đâu tôi sẽ đi cùng với Thiên Minh.
- Cô thật không cần, muốn đi cùng Kelvin?
Luzy cảm thấy bất ổn trong câu hỏi của Ken nó không dám trả lời hắn mắt nhìn Kelvin cầu cứu mong hắn mang mình đi theo đến chỗ Demy. Hiểu được cái nhìn của Luzy. Kelvin gật đầu nói với Ken:
- Tao và Bảo Hân sẽ đi trước. Mày trả phòng rồi theo sau. Thiên Ân đang đợi.
Mắt thoáng buồn Ken chỉ ừm một tiếng rồi rời đi. Luzy thở ra nhẹ nhỏm theo Kelvin lên xe.
Đến biệt thự của Kelvin. Ken đuổi theo rất nhanh cũng đến cùng lúc. Luzy và Ken ngồi ở phòng khách chờ. Kelvin mang hành lý của Demy lên phòng. Kelvin gõ nhẹ cửa phòng tắm:
-Cô có thể ra ngoài rồi. Đồ của cô tôi để ngoài này.
Hắn đứng chờ nhưng không thấy Demy hồi đáp. Hắn lại gõ cửa lần nữa lần này có lực hơn:
- Thiên Ân? Cô có nghe thấy tôi nói không?
Hắn vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại vừa rút chìa khóa đút vào tay nắm cửa thì nghe thấy tiếng bên trong:
- Không được mở cửa.
Demy vì đợi lâu quá nên đã ngủ quên lúc nào không hay. Nó chỉ vừa giật mình tỉnh giấc sau cái gõ cửa thứ hai của Kelvin. Nó vẫn còn đang định thần lại chưa kịp trả lời Kelvin thì nghe tiếng "Cạch" mở khóa từ cửa truyền vào tai. Nó liền vội nói.
Kelvin miệng khẽ nhếch buông tay nắm cửa nói:
-Tôi đã đem quần áo đến cho cô. Thay đồ xong thì xuống lầu... ĐỪNG CÓ NGỦ QUÊN đó.
Kelvin nhấn mạnh câu cuối rồi bỏ đi. Demy xấu hổ mắng thầm trong miệng:
- Ngủ cái cậu em của anh.
Demy nhanh chóng thay đồ xuống lầu. Nó cũng k còn ngứa ngáy nữa. Nó thầm nhận xét trong lòng "Tên này không phải hữu danh vô thực chỉ trong thời gian ngắn có thể điều chế giải dược. Nếu có thể cùng hắn nghiên cứu có thể sẽ chế tạo được nhiều thứ hay ho. Nhưng đáng tiếc lại là kẻ thù"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.