Chương 5: BÀI HỌC VỀ SỰ TÔN TRỌNG
Nguyễn Thủy Tiên
07/07/2015
Những ngày rỗi tôi thỉnh thoảng đến nhà Hạo học cùng, giúp cậu ấy hiểu bài hơn.
Vốn là nữ nhưng tôi lại cảm thấy mình mạnh mẽ hơn cậu bạn này. Thỉnh thoảng tôi có gặng hỏi Hạo có thích em nào không, cậu ấy lại đỏ mặt như thiếu nữ.
Con mắt mọi người dành cho Hạo cũng khác trước. Hạo lại còn được
mấy em lớp dưới quan tâm. Về cơ bản, cậu ấy cũng đã khá mở lòng và đỡ nhút nhát hơn trước.
*****
Quay trở lại với vấn đề thường ngày, nhỏ Phương Lê ngồi cạnh bàn tôi cứ nhìn trộm tôi suốt. Tôi biết lỗi cũng do tôi quá đẹp trai, nhưng mà điệu bộ lấm la lấm lét của nhỏ nhìn mà phát ghét, thích thì nhìn thẳng luôn đi, lại còn giả vờ. Khi tôi nghoảnh sang nó toàn đánh trống lảng như không quan tâm.
Thấy khó chịu tôi lên tiếng :
-Này!
-Dạ. Anh gọi em?
(Bằng tuổi mà cứ anh bà lanh xanh tanh!)
Mặt con nhỏ cứ như mặt trời rạng rỡ khi nghe tôi gọi… Nhưng khi tôi hỏi câu tiếp thì mặt dài như cái bơm…
-Cậu thích nhìn tôi vậy à?
-Em… không có…
-Lại còn chối!!!
-Em xin lỗi! Em… Em không cố ý..
-Èm…hèm. Mà này. Gọi tôi là bạn bè bình thường được rồi, bằng tuổi xưng hô như thế không tự nhiên!
-Dạ. Mình không dám gọi thế nữa.
-Lại dạ?! Lúc nào thích nhìn ý, bảo tôi, tôi sẽ cho cậu nhìn thoải mái!
-Dạ! à… ừ…!
****
Tối hôm nay khi lên trang cá nhân facebook của mình tôi nhìn thấy hình ảnh của mình được lan truyền trên các page. Nói thật là tôi không bao giờ đăng ảnh và không cho phép ai đăng ảnh mình. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao ai đó lại chụp được và bức ảnh chụp tôi cũng đẹp. Nếu không nói quá lên là người đẹp nên ảnh đẹp. Bức ảnh chụp góc độ một bên, trong lớp học. Một cậu nhóc trầm tư đeo headphone nhìn vào quyển sách, khoác lên mình đồng phục trường áo trắng và quần nâu giản dị. Làn da trắng xanh xao với đôi môi màu hồng cánh đào của con gái khiến người ta mê li (chao ơi, tôi yêu tôi quá các bạn ạ!)
Bên cạnh bức ảnh là dòng ghi chú ” Hạnh phúc của tớ là mỗi ngày được nhìn thấy cậu!”
Và hàng loạt comment ở dưới….
“Đúng rồi, chỉ cần thấy anh ấy thôi là mình cũng hạnh phúc rồi”…”<3″.
Haizzz! Không ngờ hạnh phúc của họ lại đơn giản vậy. Nếu biết tôi là con gái chắc đó là ác mộng với các nàng rồi!
Tôi lướt qua hàng loạt lời mời kết bạn thì thấy một nick có hình con nhỏ Phương Lê, tên “Miu miu xinh”.
Vào xem trang cá nhân, cô ta cũng thuộc hàng hot girl có sức ảnh hưởng. 45050 người theo dõi. Ảnh thì cute vô đối khỏi bàn rồi. Là bạn cùng bàn nên tôi chấp nhận lời mời kết bạn.
****
Ngày hôm sau…
Hôm nay, tôi làm các bạn trong lớp choáng tập hai vì làm đề học sinh giỏi không quá 5phút. Tôi lại thêm được tiếng thơm, đẹp trai mà học giỏi.
****
Sắp tới trường tôi lại tổ chức cuộc thi thanh lịch dành cho nam sinh-Tôn vinh vẻ đẹp các bạn nam. Đây cũng là cơ sở để bình bầu vị trí hotboy của trường. Mỗi lớp được cử ra 3 người đi thi.Tôi thì chẳng quan tâm mấy đến vấn đề này. Tuy nhiên, tôi lại là một trong ba người được chọn.
Những người có phiếu bầu cao nhất là ” Vi Hoàng Anh Duy,Mai Anh Bảo và Hoàng Minh Hạo”
(Hạo có thay đổi nhưng vẫn bị phần lớn phần tử có ý muốn cậu ấy làm trò cười)
– Em… em không tham gia thưa cô!
Hạo nói trước mặt cả lớp và cô giáo.Một số thì vừa cười vừa hú chọc ghẹo.
-Lớp đã gửi danh sách. Không ai có quyền ý kiến ở đây!
Tôi ngồi bàn sau. Vỗ vai Hạo, kích động tinh thần cậu ấy. Đáng ra tôi cũng không định thi nhưng vì Hạo mà tôi sẽ làm gương cho cậu ấy.
Giúp cậu ấy thành top hotboy của trường.
*****
Lúc ra về tôi đeo khẩu trang, kính râm đi bộ về nhà (Che mặt để không gây náo động). Đang đi giữa đường tôi lại vô tình gặp Phương Lê và tên đó – Vi Hoàng Anh Duy.
-Anh sẽ phải hối hận vì đã từng từ chối tôi. Bây giờ tôi sẽ làm Bảo thích mình.
-Tùy cô! Dù sao tôi cũng thấy chán cái bản hôn ước đó!
-Anh… Tôi cũng không thèm vào.. Tôi… Tôi sẽ cố hủy hôn ước để đến với Bảo..
-Tôi không quan tâm. Bây giờ thì biến khỏi mắt tôi đi!
TT^TT
****
Chờ bọn họ đi khuất tôi mới lẳng lặng đi về.
“Ui cha, hóa ra họ quen nhau từ trước. Vì mình mà vỡ tan một cuộc tình!” Tôi thầm nghĩ trong đầu.
***
Bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng, một bàn tay nào đó đặt lên vai tôi.
Tôi giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt hằm hằm của hắn.
-Sao lại nghe lén bọn tôi nói chuyện?
-Cậu nhận ra tôi à?
-Cậu nghĩ bịt khẩu trang, đeo kính thì người khác không nhận ra à?
-Tôi chỉ vô tình đi qua.
Tôi cũng trợn mắt nhìn hắn. Để ý lúc này thấy hắn cao thật. Tôi mét bảy, chắc hắn cũng chừng mét tám.
Hắn cười khẩy kiểu khinh bỉ. Tôi tiếp tục đi thì hắn tiến đến ghé sát tai tôi mà nói…
“Đồ cũ, tôi dùng rồi, cậu định dùng lại à?”
Đến đây tôi thấy hơi tức. Tức không phải hắn thái độ với mình mà tức thay cho nhỏ Lê mặc dù tôi chả ưa gì cô ta.
Tôi cầm vào cổ áo hắn, dí vào tường và đấm cho một phát bên mặt y như phim hành động…
-Con người khác đồ vật ở chỗ con người có suy nghĩ cậu à. Cậu nói mà lời thốt ra chả có tí suy nghĩ gì cả, chắc cậu mới là đồ đấy! Her…
Vốn là nữ nhưng tôi lại cảm thấy mình mạnh mẽ hơn cậu bạn này. Thỉnh thoảng tôi có gặng hỏi Hạo có thích em nào không, cậu ấy lại đỏ mặt như thiếu nữ.
Con mắt mọi người dành cho Hạo cũng khác trước. Hạo lại còn được
mấy em lớp dưới quan tâm. Về cơ bản, cậu ấy cũng đã khá mở lòng và đỡ nhút nhát hơn trước.
*****
Quay trở lại với vấn đề thường ngày, nhỏ Phương Lê ngồi cạnh bàn tôi cứ nhìn trộm tôi suốt. Tôi biết lỗi cũng do tôi quá đẹp trai, nhưng mà điệu bộ lấm la lấm lét của nhỏ nhìn mà phát ghét, thích thì nhìn thẳng luôn đi, lại còn giả vờ. Khi tôi nghoảnh sang nó toàn đánh trống lảng như không quan tâm.
Thấy khó chịu tôi lên tiếng :
-Này!
-Dạ. Anh gọi em?
(Bằng tuổi mà cứ anh bà lanh xanh tanh!)
Mặt con nhỏ cứ như mặt trời rạng rỡ khi nghe tôi gọi… Nhưng khi tôi hỏi câu tiếp thì mặt dài như cái bơm…
-Cậu thích nhìn tôi vậy à?
-Em… không có…
-Lại còn chối!!!
-Em xin lỗi! Em… Em không cố ý..
-Èm…hèm. Mà này. Gọi tôi là bạn bè bình thường được rồi, bằng tuổi xưng hô như thế không tự nhiên!
-Dạ. Mình không dám gọi thế nữa.
-Lại dạ?! Lúc nào thích nhìn ý, bảo tôi, tôi sẽ cho cậu nhìn thoải mái!
-Dạ! à… ừ…!
****
Tối hôm nay khi lên trang cá nhân facebook của mình tôi nhìn thấy hình ảnh của mình được lan truyền trên các page. Nói thật là tôi không bao giờ đăng ảnh và không cho phép ai đăng ảnh mình. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao ai đó lại chụp được và bức ảnh chụp tôi cũng đẹp. Nếu không nói quá lên là người đẹp nên ảnh đẹp. Bức ảnh chụp góc độ một bên, trong lớp học. Một cậu nhóc trầm tư đeo headphone nhìn vào quyển sách, khoác lên mình đồng phục trường áo trắng và quần nâu giản dị. Làn da trắng xanh xao với đôi môi màu hồng cánh đào của con gái khiến người ta mê li (chao ơi, tôi yêu tôi quá các bạn ạ!)
Bên cạnh bức ảnh là dòng ghi chú ” Hạnh phúc của tớ là mỗi ngày được nhìn thấy cậu!”
Và hàng loạt comment ở dưới….
“Đúng rồi, chỉ cần thấy anh ấy thôi là mình cũng hạnh phúc rồi”…”<3″.
Haizzz! Không ngờ hạnh phúc của họ lại đơn giản vậy. Nếu biết tôi là con gái chắc đó là ác mộng với các nàng rồi!
Tôi lướt qua hàng loạt lời mời kết bạn thì thấy một nick có hình con nhỏ Phương Lê, tên “Miu miu xinh”.
Vào xem trang cá nhân, cô ta cũng thuộc hàng hot girl có sức ảnh hưởng. 45050 người theo dõi. Ảnh thì cute vô đối khỏi bàn rồi. Là bạn cùng bàn nên tôi chấp nhận lời mời kết bạn.
****
Ngày hôm sau…
Hôm nay, tôi làm các bạn trong lớp choáng tập hai vì làm đề học sinh giỏi không quá 5phút. Tôi lại thêm được tiếng thơm, đẹp trai mà học giỏi.
****
Sắp tới trường tôi lại tổ chức cuộc thi thanh lịch dành cho nam sinh-Tôn vinh vẻ đẹp các bạn nam. Đây cũng là cơ sở để bình bầu vị trí hotboy của trường. Mỗi lớp được cử ra 3 người đi thi.Tôi thì chẳng quan tâm mấy đến vấn đề này. Tuy nhiên, tôi lại là một trong ba người được chọn.
Những người có phiếu bầu cao nhất là ” Vi Hoàng Anh Duy,Mai Anh Bảo và Hoàng Minh Hạo”
(Hạo có thay đổi nhưng vẫn bị phần lớn phần tử có ý muốn cậu ấy làm trò cười)
– Em… em không tham gia thưa cô!
Hạo nói trước mặt cả lớp và cô giáo.Một số thì vừa cười vừa hú chọc ghẹo.
-Lớp đã gửi danh sách. Không ai có quyền ý kiến ở đây!
Tôi ngồi bàn sau. Vỗ vai Hạo, kích động tinh thần cậu ấy. Đáng ra tôi cũng không định thi nhưng vì Hạo mà tôi sẽ làm gương cho cậu ấy.
Giúp cậu ấy thành top hotboy của trường.
*****
Lúc ra về tôi đeo khẩu trang, kính râm đi bộ về nhà (Che mặt để không gây náo động). Đang đi giữa đường tôi lại vô tình gặp Phương Lê và tên đó – Vi Hoàng Anh Duy.
-Anh sẽ phải hối hận vì đã từng từ chối tôi. Bây giờ tôi sẽ làm Bảo thích mình.
-Tùy cô! Dù sao tôi cũng thấy chán cái bản hôn ước đó!
-Anh… Tôi cũng không thèm vào.. Tôi… Tôi sẽ cố hủy hôn ước để đến với Bảo..
-Tôi không quan tâm. Bây giờ thì biến khỏi mắt tôi đi!
TT^TT
****
Chờ bọn họ đi khuất tôi mới lẳng lặng đi về.
“Ui cha, hóa ra họ quen nhau từ trước. Vì mình mà vỡ tan một cuộc tình!” Tôi thầm nghĩ trong đầu.
***
Bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng, một bàn tay nào đó đặt lên vai tôi.
Tôi giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt hằm hằm của hắn.
-Sao lại nghe lén bọn tôi nói chuyện?
-Cậu nhận ra tôi à?
-Cậu nghĩ bịt khẩu trang, đeo kính thì người khác không nhận ra à?
-Tôi chỉ vô tình đi qua.
Tôi cũng trợn mắt nhìn hắn. Để ý lúc này thấy hắn cao thật. Tôi mét bảy, chắc hắn cũng chừng mét tám.
Hắn cười khẩy kiểu khinh bỉ. Tôi tiếp tục đi thì hắn tiến đến ghé sát tai tôi mà nói…
“Đồ cũ, tôi dùng rồi, cậu định dùng lại à?”
Đến đây tôi thấy hơi tức. Tức không phải hắn thái độ với mình mà tức thay cho nhỏ Lê mặc dù tôi chả ưa gì cô ta.
Tôi cầm vào cổ áo hắn, dí vào tường và đấm cho một phát bên mặt y như phim hành động…
-Con người khác đồ vật ở chỗ con người có suy nghĩ cậu à. Cậu nói mà lời thốt ra chả có tí suy nghĩ gì cả, chắc cậu mới là đồ đấy! Her…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.