Chương 18: BỨC TRANH TRONG LÒNG
Nguyễn Thủy Tiên
07/07/2015
Cái tên Ca Ca chết bầm này. Quản tôi như bố mẹ tôi vậy. Tôi thích Duy đấy. Hừ. Ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới à?
***
Chiều hôm đó….
Ngồi ở nhà tôi cứ bồn chồn kiểu gì ấy. Chi bằng tôi đến nhà Duy xem cậu ấy thế nào.
-Alo. Duy à. Tớ đến nhà cậu chơi nhé!
-Ừ. Tớ ngồi một chỗ, chán chết đây!
Tôi mạnh dạn nhắn tin đến nhà cậu ấy chơi.
….
Vừa vào đến cửa. Tôi đã được chào đón bởi nụ cười xinh xắn của Linh.
-Helu em! Anh trai yêu dấu của em đâu rồi?
-Anh ý nằm trong phòng ạ. hihi
– Cảm ơn em!
Tôi đi chầm chậm, tính vào hù cậu ấy.
-BUZzzz!!! Cậu đang làm gì thế? :D
-Tớ vẽ vời tý thôi…
-Cậu vẽ người à?
Tôi chỉ vào bức tranh của Duy.
-Ừ thì….Tớ vẽ nhưng không được như tưởng tượng.
Duy định lấy vải tấp cái bức tranh kia lại nhưng bị tôi lôi ra xem.
Các bạn đang nghĩ Duy vẽ đẹp lắm phải không?
Ngừng tưởng tượng đi, nhìn chả khác gì tranh kinh dị. Cái khối tròn tròn kia chắc là khuôn mặt. Kia chắc là cái mắt. Nói chung là đầy đủ bộ phận nhưng gây nhức mắt người xem.
-Cậu thấy thế nào? Giống không?
Mắt cậu ấy long lanh nhìn tôi.
Trời đất… Tôi đành ngậm đắng nuốt cay trả lời cậu ấy.
-Đ….ẹp! G…iống!
Tôi buột miệng nói. Nhưng mà cậu ấy đang nói giống cái gì thế nhỉ?
-Tớ biết mà. Giống cậu như đúc. Hahaha!
RẦM!!!
Ô mai chúa. Cậu ấy bảo bức tranh này giống tôi.
Tôi cười như mếu. Nhìn hình ảnh người không ra người, ma không ra ma thế kia mà lại bảo giống hệt tôi.
Nhưng mà khi nghe cậu ấy bảo là vẽ tôi, nên tôi thấy vui vui.
-Sao không vẽ ai lại đi vẽ tớ?
-À thì. Tớ… định vẽ tặng cậu mà.
Haizzz. Tôi cầm trên tay, rồi nhìn nó lại một lần nữa. Tuy không được hoàn hảo nhưng theo một cách nào đó tôi lại thấy vô cùng đẹp. Tôi chép miệng rồi nói với cậu ấy.
-Kể ra cậu nên vẽ một bức như này tặng Lê thì đúng hơn. Ai đời con trai vẽ con trai bao giờ. hehe.
Kha kha. Tôi nói với giọng chân thành. Chứ thực ra Lê mà ở trong trường hợp như tôi, cậu ấy đã xỉu ngay tại chỗ rồi.
Tôi vừa dứt câu thì thấy vẻ mặt Duy không được vui lắm. Có lẽ con bé Lê vô tình đó nó vì Khải Ca mà làm Duy của tôi buồn thế này. Tôi đành vỗ sau lưng an ủi cậu ấy..
-Tớ đùa đấy. Hehehe. Cảm ơn cậu nhiều lắm!
Sau đó cậu ấy lại cười toe toét như bình thường và quay lại xoa đầu tôi.
Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.
-Giờ thế này đi, cậu đã mất công vẽ tớ. Tớ vẽ lại tặng cậu nhé! :D
-Ok..
Sau khi tôi có lời đề nghị cậu ấy đã đồng ý ngay lập tức. Tôi bắt đầu hý hoáy vào việc y như một nghệ sĩ. Cậu ấy làm mẫu cho tôi. Nhưng được một lúc thì ngủ ngon lành luôn.
Cậu ấy nói cứ vẽ cậu lúc ngủ cũng được. Tôi ầm ừ vì cũng sợ Duy đang bệnh lại thêm mệt. Tôi quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Đẹp, quả thực rất đẹp. Đã lâu tôi không được nhìn cậu ấy lúc ngủ thế này. Từng nét vẽ của tôi cũng như bao tình yêu thương bấy lâu mà tôi đặt vào đó. Vẽ.. vẽ .. và vẽ…
1tiếng 45 phút sau…
-WOW!!! Thật là đẹp quá!!! Vẽ xong anh Duy, anh vẽ em nhé!!!
Linh mở cửa bước vào lúc nào làm tôi giật cả mình. Duy cũng giật mình đang ngủ mà lăn luôn xuống sàn. Tôi lại đỡ Duy dậy.
-Cái con dở hơi này. Vào cũng phải biết gõ cửa chứ! >”<
-Vâng. Em xin lỗi. Tại có anh Bảo ở đây nên em định hù hai người thôi. Nhưng mà tranh anh Bảo vẽ anh trai em đẹp thật đấy ạ!
-Thật à! Để anh mày xem!
Tôi quay tranh ra chỗ Duy. Tôi chưa hoàn thành xong hết nhưng chắc cũng được.
Khuôn mặt cậu ấy từ cau có bỗng nhiên mỉm cười.
-Trời ơi. Tui đẹp trai quá!!!
Tưởng cậu ta khen tranh hóa ra lại còn tự sướng. Xị!!!
-Ờ!
-Cảm ơn cậu người anh em tốt. Cậu vẽ đẹp lắm. hihihi.
Tôi cười toe toét..
-Hehe. Không có gì. Bây giờ đưa đây để tớ vẽ nốt cho xong…
-Vẽ xong nhớ vẽ em! ^^
Linh ton hót một bên và ngay lập tức bị tôi và Duy nhìn một cách kỳ thị…
-Vâng.. vâng. Em ra!
****
Chiều tối, tôi lân la trên đường về nhà. Tôi cứ vừa đi vừa cười như đứa dở hơi. Cảm thấy yêu đời thế không biết.
Về đến nhà, thấy một cậu Khải Ca đã ở đấy.
-Cậu đi đâu về thế?
-Tớ đi chơi. Sao cậu lại sang nhà tớ vào lúc chập choạng thế này?
-Cậu đến nhà Duy chứ gì. Chậc! Nhìn cái mặt kìa!
-Mặt tớ sao? Sao cậu lại biết?
– Tớ đến đây lâu rồi. Lúc nãy tớ có gọi cho Duy.
-Ừ thì. hê hê. Tớ sang thăm cậu ấy thôi. Mà này! Cậu sang đây để kiểm soát tớ đấy hả???
-Tớ hỏi thế thôi. Hành động của cậu bất bình thường quá. Cậu thích thằng nhóc đó thật à?
-Không có. Cậu thôi quan tâm vào việc của tớ đi!
-Nhưng…
-Nhưng cái GÌ???
Tôi lên giọng kiểu đe dọa Khải Ca.
-Tớ lo cho cậu không được sao?
Giọng cậu ấy tự nhiên buồn hẳn, cứ như đang dỗi ấy. Haizzz. Thật là tội lỗi quá!
-Tớ xin lỗi. Cảm ơn cậu đã lo lắng, tớ chỉ sang nhà Duy xem cậu ấy có sao không thôi mà…
Cậu ấy chẳng nói gì thêm. Đi ra khỏi nhà tôi luôn. Giận rồi. Hờn dỗi rồi. Ôi cái miệng tôi. hic
****
10h p.m hôm đó…
Tôi nhắn tin xin lỗi Khải Ca trên điện thoại, line, facebook, zalo, viber đủ thứ mà cậu ấy không thèm trả lời. Thôi thì mặc kệ.
Vào facebook, tôi thấy tranh tôi vẽ Duy được cậu ấy chụp lại với nội dung “Tôi trong mắt ấy! Thật đẹp phải không?”
Hàng nghìn lượt like khen nức nở. “Cô ấy là ai?” , “Đẹp quá Duy ơi!” , “Người đó hẳn rất quan trọng với cậu” blah blah…
Sao lại cho cái tựa kiểu lừa tình vậy Duy. Tôi cũng chụp lại bức tranh của Duy và đăng lên với cái tựa tương tự …
“Tôi trong mắt người đó, đẹp và giản dị phải không? :D”
Ngay sau khi tôi đăng tải. Hàng loạt c
mmt khiến người ta đắng hết cả lòng…
“Con dở hơi nào vẽ Bảo của tôi tệ thế, tao mà biết thì răng nó sẽ không còn trong hàm nữa!!!”
“Đứa nào, đứa nào???”
“Người vẽ có não không?”
“Omg! ”
Trời đất. Duy mà đọc xong chắc cậu ấy xỉu ngay tại chỗ mất.
Lát sau thấy Duy nhắn tin cho tôi…
“Dỡ ảnh xuống đi cậu. hic hic”
“Để thế. Tớ thấy đẹp mà”
“Uhm. Cậu thấy đẹp là được.”
Sáng hôm sau, khi đến lớp, chủ đề liên quan đến hai bức tranh của bọn tôi khá nhộn nhịp.
Hạo có lại tra hỏi tôi và Duy nhưng chúng tôi đều im bặt. Cậu ấy còn phán một câu xanh rờn…
“Cô gái của Bảo trình độ vẽ tranh tệ quá. Học tập Duy kìa cậu ơi!”
Duy nghe xong đập bạn cái rầm khiến mấy đứa xung quanh hết sức ngạc nhiên vì đáng ra người nên bực mình là tôi mới đúng.
***
Vài tuần sau…
Chân Duy đã lành lại . Và dĩ nhiên vẫn đá banh như thường. Tôi bây giờ đã là một thành viên không thể thiếu trong các trận đấu. Cứ thế này chắc tôi cũng dần biến thành con trai luôn. :)))))
*****
Sắp tới lớp tới lớp tôi có tổ chức đi biển.
Vì là lớp 12, thời gian sau này chủ yếu dành cho học tập nên có lẽ không còn nhiều lần đi chơi xa thế này nữa.
****
Vài ngày sau…
-Cậu nhất định không xuống à?
-Ừ. Tớ hay bị dị ứng lắm.
Tôi trả lời mấy đứa bạn.
-Tớ cũng vậy!
Duy nhìn tôi mỉm cười.
-Cậu đùa à?
-Đùa đâu. Thật mà.
-Ừ. hehe.
***
Chiều hôm đó….
Ngồi ở nhà tôi cứ bồn chồn kiểu gì ấy. Chi bằng tôi đến nhà Duy xem cậu ấy thế nào.
-Alo. Duy à. Tớ đến nhà cậu chơi nhé!
-Ừ. Tớ ngồi một chỗ, chán chết đây!
Tôi mạnh dạn nhắn tin đến nhà cậu ấy chơi.
….
Vừa vào đến cửa. Tôi đã được chào đón bởi nụ cười xinh xắn của Linh.
-Helu em! Anh trai yêu dấu của em đâu rồi?
-Anh ý nằm trong phòng ạ. hihi
– Cảm ơn em!
Tôi đi chầm chậm, tính vào hù cậu ấy.
-BUZzzz!!! Cậu đang làm gì thế? :D
-Tớ vẽ vời tý thôi…
-Cậu vẽ người à?
Tôi chỉ vào bức tranh của Duy.
-Ừ thì….Tớ vẽ nhưng không được như tưởng tượng.
Duy định lấy vải tấp cái bức tranh kia lại nhưng bị tôi lôi ra xem.
Các bạn đang nghĩ Duy vẽ đẹp lắm phải không?
Ngừng tưởng tượng đi, nhìn chả khác gì tranh kinh dị. Cái khối tròn tròn kia chắc là khuôn mặt. Kia chắc là cái mắt. Nói chung là đầy đủ bộ phận nhưng gây nhức mắt người xem.
-Cậu thấy thế nào? Giống không?
Mắt cậu ấy long lanh nhìn tôi.
Trời đất… Tôi đành ngậm đắng nuốt cay trả lời cậu ấy.
-Đ….ẹp! G…iống!
Tôi buột miệng nói. Nhưng mà cậu ấy đang nói giống cái gì thế nhỉ?
-Tớ biết mà. Giống cậu như đúc. Hahaha!
RẦM!!!
Ô mai chúa. Cậu ấy bảo bức tranh này giống tôi.
Tôi cười như mếu. Nhìn hình ảnh người không ra người, ma không ra ma thế kia mà lại bảo giống hệt tôi.
Nhưng mà khi nghe cậu ấy bảo là vẽ tôi, nên tôi thấy vui vui.
-Sao không vẽ ai lại đi vẽ tớ?
-À thì. Tớ… định vẽ tặng cậu mà.
Haizzz. Tôi cầm trên tay, rồi nhìn nó lại một lần nữa. Tuy không được hoàn hảo nhưng theo một cách nào đó tôi lại thấy vô cùng đẹp. Tôi chép miệng rồi nói với cậu ấy.
-Kể ra cậu nên vẽ một bức như này tặng Lê thì đúng hơn. Ai đời con trai vẽ con trai bao giờ. hehe.
Kha kha. Tôi nói với giọng chân thành. Chứ thực ra Lê mà ở trong trường hợp như tôi, cậu ấy đã xỉu ngay tại chỗ rồi.
Tôi vừa dứt câu thì thấy vẻ mặt Duy không được vui lắm. Có lẽ con bé Lê vô tình đó nó vì Khải Ca mà làm Duy của tôi buồn thế này. Tôi đành vỗ sau lưng an ủi cậu ấy..
-Tớ đùa đấy. Hehehe. Cảm ơn cậu nhiều lắm!
Sau đó cậu ấy lại cười toe toét như bình thường và quay lại xoa đầu tôi.
Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.
-Giờ thế này đi, cậu đã mất công vẽ tớ. Tớ vẽ lại tặng cậu nhé! :D
-Ok..
Sau khi tôi có lời đề nghị cậu ấy đã đồng ý ngay lập tức. Tôi bắt đầu hý hoáy vào việc y như một nghệ sĩ. Cậu ấy làm mẫu cho tôi. Nhưng được một lúc thì ngủ ngon lành luôn.
Cậu ấy nói cứ vẽ cậu lúc ngủ cũng được. Tôi ầm ừ vì cũng sợ Duy đang bệnh lại thêm mệt. Tôi quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Đẹp, quả thực rất đẹp. Đã lâu tôi không được nhìn cậu ấy lúc ngủ thế này. Từng nét vẽ của tôi cũng như bao tình yêu thương bấy lâu mà tôi đặt vào đó. Vẽ.. vẽ .. và vẽ…
1tiếng 45 phút sau…
-WOW!!! Thật là đẹp quá!!! Vẽ xong anh Duy, anh vẽ em nhé!!!
Linh mở cửa bước vào lúc nào làm tôi giật cả mình. Duy cũng giật mình đang ngủ mà lăn luôn xuống sàn. Tôi lại đỡ Duy dậy.
-Cái con dở hơi này. Vào cũng phải biết gõ cửa chứ! >”<
-Vâng. Em xin lỗi. Tại có anh Bảo ở đây nên em định hù hai người thôi. Nhưng mà tranh anh Bảo vẽ anh trai em đẹp thật đấy ạ!
-Thật à! Để anh mày xem!
Tôi quay tranh ra chỗ Duy. Tôi chưa hoàn thành xong hết nhưng chắc cũng được.
Khuôn mặt cậu ấy từ cau có bỗng nhiên mỉm cười.
-Trời ơi. Tui đẹp trai quá!!!
Tưởng cậu ta khen tranh hóa ra lại còn tự sướng. Xị!!!
-Ờ!
-Cảm ơn cậu người anh em tốt. Cậu vẽ đẹp lắm. hihihi.
Tôi cười toe toét..
-Hehe. Không có gì. Bây giờ đưa đây để tớ vẽ nốt cho xong…
-Vẽ xong nhớ vẽ em! ^^
Linh ton hót một bên và ngay lập tức bị tôi và Duy nhìn một cách kỳ thị…
-Vâng.. vâng. Em ra!
****
Chiều tối, tôi lân la trên đường về nhà. Tôi cứ vừa đi vừa cười như đứa dở hơi. Cảm thấy yêu đời thế không biết.
Về đến nhà, thấy một cậu Khải Ca đã ở đấy.
-Cậu đi đâu về thế?
-Tớ đi chơi. Sao cậu lại sang nhà tớ vào lúc chập choạng thế này?
-Cậu đến nhà Duy chứ gì. Chậc! Nhìn cái mặt kìa!
-Mặt tớ sao? Sao cậu lại biết?
– Tớ đến đây lâu rồi. Lúc nãy tớ có gọi cho Duy.
-Ừ thì. hê hê. Tớ sang thăm cậu ấy thôi. Mà này! Cậu sang đây để kiểm soát tớ đấy hả???
-Tớ hỏi thế thôi. Hành động của cậu bất bình thường quá. Cậu thích thằng nhóc đó thật à?
-Không có. Cậu thôi quan tâm vào việc của tớ đi!
-Nhưng…
-Nhưng cái GÌ???
Tôi lên giọng kiểu đe dọa Khải Ca.
-Tớ lo cho cậu không được sao?
Giọng cậu ấy tự nhiên buồn hẳn, cứ như đang dỗi ấy. Haizzz. Thật là tội lỗi quá!
-Tớ xin lỗi. Cảm ơn cậu đã lo lắng, tớ chỉ sang nhà Duy xem cậu ấy có sao không thôi mà…
Cậu ấy chẳng nói gì thêm. Đi ra khỏi nhà tôi luôn. Giận rồi. Hờn dỗi rồi. Ôi cái miệng tôi. hic
****
10h p.m hôm đó…
Tôi nhắn tin xin lỗi Khải Ca trên điện thoại, line, facebook, zalo, viber đủ thứ mà cậu ấy không thèm trả lời. Thôi thì mặc kệ.
Vào facebook, tôi thấy tranh tôi vẽ Duy được cậu ấy chụp lại với nội dung “Tôi trong mắt ấy! Thật đẹp phải không?”
Hàng nghìn lượt like khen nức nở. “Cô ấy là ai?” , “Đẹp quá Duy ơi!” , “Người đó hẳn rất quan trọng với cậu” blah blah…
Sao lại cho cái tựa kiểu lừa tình vậy Duy. Tôi cũng chụp lại bức tranh của Duy và đăng lên với cái tựa tương tự …
“Tôi trong mắt người đó, đẹp và giản dị phải không? :D”
Ngay sau khi tôi đăng tải. Hàng loạt c
mmt khiến người ta đắng hết cả lòng…
“Con dở hơi nào vẽ Bảo của tôi tệ thế, tao mà biết thì răng nó sẽ không còn trong hàm nữa!!!”
“Đứa nào, đứa nào???”
“Người vẽ có não không?”
“Omg! ”
Trời đất. Duy mà đọc xong chắc cậu ấy xỉu ngay tại chỗ mất.
Lát sau thấy Duy nhắn tin cho tôi…
“Dỡ ảnh xuống đi cậu. hic hic”
“Để thế. Tớ thấy đẹp mà”
“Uhm. Cậu thấy đẹp là được.”
Sáng hôm sau, khi đến lớp, chủ đề liên quan đến hai bức tranh của bọn tôi khá nhộn nhịp.
Hạo có lại tra hỏi tôi và Duy nhưng chúng tôi đều im bặt. Cậu ấy còn phán một câu xanh rờn…
“Cô gái của Bảo trình độ vẽ tranh tệ quá. Học tập Duy kìa cậu ơi!”
Duy nghe xong đập bạn cái rầm khiến mấy đứa xung quanh hết sức ngạc nhiên vì đáng ra người nên bực mình là tôi mới đúng.
***
Vài tuần sau…
Chân Duy đã lành lại . Và dĩ nhiên vẫn đá banh như thường. Tôi bây giờ đã là một thành viên không thể thiếu trong các trận đấu. Cứ thế này chắc tôi cũng dần biến thành con trai luôn. :)))))
*****
Sắp tới lớp tới lớp tôi có tổ chức đi biển.
Vì là lớp 12, thời gian sau này chủ yếu dành cho học tập nên có lẽ không còn nhiều lần đi chơi xa thế này nữa.
****
Vài ngày sau…
-Cậu nhất định không xuống à?
-Ừ. Tớ hay bị dị ứng lắm.
Tôi trả lời mấy đứa bạn.
-Tớ cũng vậy!
Duy nhìn tôi mỉm cười.
-Cậu đùa à?
-Đùa đâu. Thật mà.
-Ừ. hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.