Chương 11: CÓ LẼ LÀ THÍCH NHAU :)))~
Nguyễn Thủy Tiên
07/07/2015
-Sao.. lại gọi cậu ấy là chồng?
Duy hỏi Lê. Cậu ấy nghe vậy nháy mắt nhìn tôi. Lại còn sà vào lòng tôi, ôm tôi như ôm một con thú cưng.
-Cái này phải hỏi Bảo ý. Hí. hí. hí
Tài đóng kịch của Lê làm tôi phục sát đất luôn. Thôi thì tôi cũng cố gắng phối hợp.. Trả ơn cậu ấy tí tẹo có sao.
-Hì. Hôm qua tớ mới nhận ra Lê là người quan trọng. Từ nay cậu ấy là người yêu của tớ. Cậu thấy sao?
Tôi nói mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
-Uhm. Chúc mừng hai người… Tớ chỉ đến đây để thấy cậu vẫn ổn… Tớ đi đây…
Câu trả lời của Duy làm tôi cảm nhận được điều gì đó…
-Này cậu đi luôn à?
-Uhm… Tớ phải đi để học tiếp thôi. Vẫn còn 2 ngày rưỡi nữa.
Duy đi chầm chậm ra phía ngoài cửa. Cậu ấy buồn buồn sao ấy… Tôi suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề chăng?
Hay vì tôi đùa quá chớn? Cậu ấy thích Lê ư? Là hôm trước tôi nghĩ nhầm cậu ấy gay?
Nhìn từng nhịp bước chân của Duy. Những câu hỏi trong lòng tôi cứ dồn dập hiện lên. Tôi lo lắng cho người con trai đó, lo cậu ấy sẽ như thế nào ngay cả khi cậu ấy chỉ im lặng …
-Duy à!!!
Cậu ấy khựng lại mà không nghoảnh mặt về phía tôi. Hơi bị buồn rồi đấy..
-Chuyện gì vậy?
-À thì…Cảm ơn cậu…! Cậu học tốt nhé!
-Ừm…
Tiếng nói của cậu ấy nhẹ nhàng như gió thoáng qua, tưởng chừng như tôi chưa nghe thấy điều gì cả…
Duy cứ thế mà đi, còn tôi vẫn ngồi đây với Lê trong sự thờ thẫn…
-Lão Duy lạ thật. Bây giờ thì im im.Tối qua thì làm loạn cả lên. Lão làm tớ phát mệt, suýt nữa là cậu bị lộ đấy Bảo à!
-Cậu thử kể xem.
-Hôm qua lão cứ đòi xông vào cứu cậu. Còn dọa sẽ giết tớ nếu không cho lão ý vào. May mà người nhà cậu đến sớm, nếu không thì tèo rồi.
-Uhm. Bạn bè nên như thế đấy!
****
-Bảo có sao không Duy?
-Cậu ta thì làm sao được. Lại còn vui vẻ hơn ấy chứ!
-Vậy thì may quá!
….
-Không có Bảo chả thấy vui nữa Duy nhỉ. Chán! Haizzzz
-Bình thường!
-Cứ giả vờ. Sao từ lúc thăm nó về mà cậu cứ như thằng dở thế! Bộ có chuyện gì à?
*****
Bây giờ chỉ còn tôi ngồi ở nhà một mình. Lê cũng đi học rồi. Buồn ơi là sầu. Lúc ngủ tôi cũng không thể nào chợp mắt nổi.
Hơn 1 ngày qua đi, đầu tôi không còn đau nữa. Tôi nhớ lớp và nhớ hai thằng khốn kia quá.
Không thể như thế này được. Phải chuồn ra ngoài thôi…
-Cô chủ. Cô định đi đâu thế!
-Đâu có đâu!
Vừa định ra khỏi nhà thì bị bác quản gia chụp được. Cmn đen…
-Nếu cô định đi đến đó tiếp thì nghỉ ý định đi. Chúng tôi phải đảm bảo cô được an toàn.
-Không sao đâu mừ!
-Có đấy cô!
-Lần này tôi sẽ không sao!
-Không được cô à!
-Ông còn cấm tôi nhảy lầu chết luôn bây giờ!
-Cô…cô không được làm thế!
-Vậy ông định sao?
-Hic… Tùy cô ạ…
Haha. Chỉ cần vài chiêu là hạ được bác ấy ngay. Tôi lại hí hửng ngồi xe để đến với những người bạn của tôi.
Vẫn còn 1 ngày nữa. Trời đã tối rồi. Ánh trăng vẫn soi sáng cả những túp lều nhỏ. Mọi người hình như đi ngủ rồi.
Xa xa, tôi trông thấy hai thằng bạn của tôi đang dựa vào gốc cây đằng kia thẫn thờ. Chắc là chúng nhớ tôi đây mà. hahaha.
-Thằng Bảo mà ở đây tôi sẽ cho nó một trận vì cái tội ngu!
-Công nhận. Nó ngu cực luôn. Mắc bệnh ngôi sao nên mới như thế!
-Đúng rồi đấy, ẻo lả, chưa động đã bệnh, chả hiểu sao bọn con gái nó thích!
-Đúng đấy!
-Ừm đúng!
-Này. Cậu còn biết giả giọng thằng Bảo nữa à Duy.
-Chứ tôi tưởng cậu!
Tôi phục kích sau lưng hai đứa. Dọi cái đèn pin lên mặt. Lúc hai thằng kia quay lại thì giật mình hét toáng lên…
-Aaaaaaa!
-A cái gì. Tớ đây!
Hai đứa nó tròn mắt nhìn tôi. Lại còn bẹo má và tay tôi làm tôi đau điếng.
Tôi cứ nghĩ bọn nó sẽ lo lắng cho tôi. Ai ngờ lại ngồi nói xấu. Hừ!
-Cậu à Bảo!
-Chứ ma nữa!
-Hihihi. Trời ơi vui quá!
Hạo ngày càng lắm lời thế không biết. Cậu ấy nhảy vào ôm chầm lấy người tôi như một đứa con nít…
Còn thằng Duy cứ ngồi đấy ngơ ngác.
Tôi quàng vai cậu ấy. Cậu ấy xoa đầu tôi.
-Ui da. Đầu tớ vẫn còn hơi đau đấy!
-Hihi. Vẫn còn sống là tốt rồi. Vắng cậu buồn lắm biết không?
Chúng cười tít mắt cả lên. Tôi cũng cười. Đúng là tri kỷ. hihi..
****
Chậc. Chuyện đâu còn có đó. Gặp hai cậu bạn tôi vui thật đấy. Nhưng mà bọn nó bắt tôi nằm giữa.
“Cậu bệnh nên nằm ở giữa đi” Không gian chật hẹp này làm tôi cảm thấy rất không bình thường.
Nghoảnh bên này là Hạo. Bên kia lại là Duy. Dù là quen thuộc nhưng mà chúng và tôi cũng khác giới.
Tôi nhắm mắt lại hướng về phía trên. Hơi thở của hai con lợn ở hai bên cứ phả hết vào mặt tôi… OMG… Khó chịu quá…
-Booang!
-Sao cậu lại đánh tớ hả Bảo!
-Cả tớ nữa..
-Ai bảo hai cậu ngáy to thế mà cứ nghoảnh vào mặt tôi. Nghoảnh đi chỗ khác!
-Hừ!
Ôi giờ lại là tấm lưng của hai đứa đó… Khó ngủ quá… Nghoảnh bên này là lưng của thằng Duy. Bên kia là lưng thằng Hạo….
Nhưng rồi đến khi quá mệt tôi lại đi sâu vào những giấc mơ….
Nơi đó có một chàng hoàng tử đặt lên môi tôi một nụ hôn…
~~~~
“Đã quá khuya, chắc có lẽ là hai giờ sáng. Tôi phì cười trong lòng vì em không ngủ được với cái lý do hết sức buồn cười và vô lý. Tôi cũng đâu ngủ được. Vì vui mừng quá chăng?
Em thật nhỏ bé. Nhỏ bé đến nỗi mà trong tim tôi vẫn nghĩ rằng em giống như là một cô gái vậy.
Hôm qua đến gặp em nhưng lại nghe em thích một người nào đó, quả thực tôi rất buồn. Nhưng tôi sẽ không như thế nữa. Chỉ cần cứ bên nhau mỗi ngày thế này, dù em không yêu tôi nhưng lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp lắm rồi…”
Duy đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng manh của “Bảo”… Haizz. Hẳn là các bạn cũng phần nào hiểu được tại sao cậu ấy cứ như người nửa vời như vậy. Vì yêu đấy.. Yêu một người mà cậu ấy nghĩ là không được yêu…
****
Trời đã sáng. Tôi bừng tỉnh. Hẳn là tôi đã có một giấc mơ đẹp. Mở mắt ra, trước mắt tôi vẫn là khuôn mặt Duy… Tôi không còn ngạc nhiên hay giật mình như trước nữa.
Mà sao cậu ấy lại nằm giữa rồi.. haizz
****
Mọi người rất chào đón sự trở lại của tôi. Ngoại trừ chiếc băng xấu xí trên đầu trông tôi vẫn rất ổn. Bọn con gái vẫn rất hâm mộ tôi.
Họ xót thương cho vết thương và sợ tôi bị chấn động tinh thần….
Hôm nay là ngày cuối cùng học quân sự.
Chúng tôi sẽ thi bắn súng đấy.
Nhìn vậy chứ không đơn giản chút nào. Có người 3 phát bắn súng mà chỉ được 0 điểm.
Hai lão bạn của tôi còn dè bỉu ốm yếu như tôi chắc chắn sẽ bị điểm thấp.
Theo thứ tự ABC tôi thi trước, đến Duy rồi mới đến Hạo.
Tôi bất ngờ lập kỉ lục vì 3 phát bắn, 30 điểm.
Mọi người đều trố mắt nhìn tôi. Đến lượt Duy và Hạo. Hai tên hàm hố, cậy mình to khỏe lại có điểm số cách xa tôi là 20 và 18.
Haha.
-Cậu làm sao mà giỏi vậy.
-Cái quan trọng là kỹ thuật. Khỏe mạnh nhưng ngắm bắn mà không chuẩn thì điểm thấp là đúng thôi.
****
Năm ngày kết thúc với buổi liên hoan và văn nghệ tự chế. Tôi nghe mọi người gọi tên mình và Duy lên hát. Tôi chối từ lấy lý do sức khỏe.
Là bạn Duy mà tôi chưa từng nghe cậu ấy hát….. Chắc hẳn là rất hay nên mọi người mới ủng hộ nhiệt tình như vậy…
“Em có nghe thấy nhịp đập trái tim anh không?
Em có nhìn thấy nước mắt anh đang rơi chứ?
Duy nhất trên thế giới này, chỉ một mà thôi..
..Anh chỉ cần có em…
Tại sao khoảng cách giữa đôi ta ngày càng xa
cách vậy?
….Tình yêu của anh chỉ là đơn phương mà thôi
Những gì anh nhận được chỉ là những giọt
nước mắt.
Tình yêu ấy thật chẳng có ý nghĩa gì.
Yêu thương anh trao em quá đỗi ngốc nghếch.
……”
Duy hỏi Lê. Cậu ấy nghe vậy nháy mắt nhìn tôi. Lại còn sà vào lòng tôi, ôm tôi như ôm một con thú cưng.
-Cái này phải hỏi Bảo ý. Hí. hí. hí
Tài đóng kịch của Lê làm tôi phục sát đất luôn. Thôi thì tôi cũng cố gắng phối hợp.. Trả ơn cậu ấy tí tẹo có sao.
-Hì. Hôm qua tớ mới nhận ra Lê là người quan trọng. Từ nay cậu ấy là người yêu của tớ. Cậu thấy sao?
Tôi nói mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
-Uhm. Chúc mừng hai người… Tớ chỉ đến đây để thấy cậu vẫn ổn… Tớ đi đây…
Câu trả lời của Duy làm tôi cảm nhận được điều gì đó…
-Này cậu đi luôn à?
-Uhm… Tớ phải đi để học tiếp thôi. Vẫn còn 2 ngày rưỡi nữa.
Duy đi chầm chậm ra phía ngoài cửa. Cậu ấy buồn buồn sao ấy… Tôi suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề chăng?
Hay vì tôi đùa quá chớn? Cậu ấy thích Lê ư? Là hôm trước tôi nghĩ nhầm cậu ấy gay?
Nhìn từng nhịp bước chân của Duy. Những câu hỏi trong lòng tôi cứ dồn dập hiện lên. Tôi lo lắng cho người con trai đó, lo cậu ấy sẽ như thế nào ngay cả khi cậu ấy chỉ im lặng …
-Duy à!!!
Cậu ấy khựng lại mà không nghoảnh mặt về phía tôi. Hơi bị buồn rồi đấy..
-Chuyện gì vậy?
-À thì…Cảm ơn cậu…! Cậu học tốt nhé!
-Ừm…
Tiếng nói của cậu ấy nhẹ nhàng như gió thoáng qua, tưởng chừng như tôi chưa nghe thấy điều gì cả…
Duy cứ thế mà đi, còn tôi vẫn ngồi đây với Lê trong sự thờ thẫn…
-Lão Duy lạ thật. Bây giờ thì im im.Tối qua thì làm loạn cả lên. Lão làm tớ phát mệt, suýt nữa là cậu bị lộ đấy Bảo à!
-Cậu thử kể xem.
-Hôm qua lão cứ đòi xông vào cứu cậu. Còn dọa sẽ giết tớ nếu không cho lão ý vào. May mà người nhà cậu đến sớm, nếu không thì tèo rồi.
-Uhm. Bạn bè nên như thế đấy!
****
-Bảo có sao không Duy?
-Cậu ta thì làm sao được. Lại còn vui vẻ hơn ấy chứ!
-Vậy thì may quá!
….
-Không có Bảo chả thấy vui nữa Duy nhỉ. Chán! Haizzzz
-Bình thường!
-Cứ giả vờ. Sao từ lúc thăm nó về mà cậu cứ như thằng dở thế! Bộ có chuyện gì à?
*****
Bây giờ chỉ còn tôi ngồi ở nhà một mình. Lê cũng đi học rồi. Buồn ơi là sầu. Lúc ngủ tôi cũng không thể nào chợp mắt nổi.
Hơn 1 ngày qua đi, đầu tôi không còn đau nữa. Tôi nhớ lớp và nhớ hai thằng khốn kia quá.
Không thể như thế này được. Phải chuồn ra ngoài thôi…
-Cô chủ. Cô định đi đâu thế!
-Đâu có đâu!
Vừa định ra khỏi nhà thì bị bác quản gia chụp được. Cmn đen…
-Nếu cô định đi đến đó tiếp thì nghỉ ý định đi. Chúng tôi phải đảm bảo cô được an toàn.
-Không sao đâu mừ!
-Có đấy cô!
-Lần này tôi sẽ không sao!
-Không được cô à!
-Ông còn cấm tôi nhảy lầu chết luôn bây giờ!
-Cô…cô không được làm thế!
-Vậy ông định sao?
-Hic… Tùy cô ạ…
Haha. Chỉ cần vài chiêu là hạ được bác ấy ngay. Tôi lại hí hửng ngồi xe để đến với những người bạn của tôi.
Vẫn còn 1 ngày nữa. Trời đã tối rồi. Ánh trăng vẫn soi sáng cả những túp lều nhỏ. Mọi người hình như đi ngủ rồi.
Xa xa, tôi trông thấy hai thằng bạn của tôi đang dựa vào gốc cây đằng kia thẫn thờ. Chắc là chúng nhớ tôi đây mà. hahaha.
-Thằng Bảo mà ở đây tôi sẽ cho nó một trận vì cái tội ngu!
-Công nhận. Nó ngu cực luôn. Mắc bệnh ngôi sao nên mới như thế!
-Đúng rồi đấy, ẻo lả, chưa động đã bệnh, chả hiểu sao bọn con gái nó thích!
-Đúng đấy!
-Ừm đúng!
-Này. Cậu còn biết giả giọng thằng Bảo nữa à Duy.
-Chứ tôi tưởng cậu!
Tôi phục kích sau lưng hai đứa. Dọi cái đèn pin lên mặt. Lúc hai thằng kia quay lại thì giật mình hét toáng lên…
-Aaaaaaa!
-A cái gì. Tớ đây!
Hai đứa nó tròn mắt nhìn tôi. Lại còn bẹo má và tay tôi làm tôi đau điếng.
Tôi cứ nghĩ bọn nó sẽ lo lắng cho tôi. Ai ngờ lại ngồi nói xấu. Hừ!
-Cậu à Bảo!
-Chứ ma nữa!
-Hihihi. Trời ơi vui quá!
Hạo ngày càng lắm lời thế không biết. Cậu ấy nhảy vào ôm chầm lấy người tôi như một đứa con nít…
Còn thằng Duy cứ ngồi đấy ngơ ngác.
Tôi quàng vai cậu ấy. Cậu ấy xoa đầu tôi.
-Ui da. Đầu tớ vẫn còn hơi đau đấy!
-Hihi. Vẫn còn sống là tốt rồi. Vắng cậu buồn lắm biết không?
Chúng cười tít mắt cả lên. Tôi cũng cười. Đúng là tri kỷ. hihi..
****
Chậc. Chuyện đâu còn có đó. Gặp hai cậu bạn tôi vui thật đấy. Nhưng mà bọn nó bắt tôi nằm giữa.
“Cậu bệnh nên nằm ở giữa đi” Không gian chật hẹp này làm tôi cảm thấy rất không bình thường.
Nghoảnh bên này là Hạo. Bên kia lại là Duy. Dù là quen thuộc nhưng mà chúng và tôi cũng khác giới.
Tôi nhắm mắt lại hướng về phía trên. Hơi thở của hai con lợn ở hai bên cứ phả hết vào mặt tôi… OMG… Khó chịu quá…
-Booang!
-Sao cậu lại đánh tớ hả Bảo!
-Cả tớ nữa..
-Ai bảo hai cậu ngáy to thế mà cứ nghoảnh vào mặt tôi. Nghoảnh đi chỗ khác!
-Hừ!
Ôi giờ lại là tấm lưng của hai đứa đó… Khó ngủ quá… Nghoảnh bên này là lưng của thằng Duy. Bên kia là lưng thằng Hạo….
Nhưng rồi đến khi quá mệt tôi lại đi sâu vào những giấc mơ….
Nơi đó có một chàng hoàng tử đặt lên môi tôi một nụ hôn…
~~~~
“Đã quá khuya, chắc có lẽ là hai giờ sáng. Tôi phì cười trong lòng vì em không ngủ được với cái lý do hết sức buồn cười và vô lý. Tôi cũng đâu ngủ được. Vì vui mừng quá chăng?
Em thật nhỏ bé. Nhỏ bé đến nỗi mà trong tim tôi vẫn nghĩ rằng em giống như là một cô gái vậy.
Hôm qua đến gặp em nhưng lại nghe em thích một người nào đó, quả thực tôi rất buồn. Nhưng tôi sẽ không như thế nữa. Chỉ cần cứ bên nhau mỗi ngày thế này, dù em không yêu tôi nhưng lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp lắm rồi…”
Duy đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng manh của “Bảo”… Haizz. Hẳn là các bạn cũng phần nào hiểu được tại sao cậu ấy cứ như người nửa vời như vậy. Vì yêu đấy.. Yêu một người mà cậu ấy nghĩ là không được yêu…
****
Trời đã sáng. Tôi bừng tỉnh. Hẳn là tôi đã có một giấc mơ đẹp. Mở mắt ra, trước mắt tôi vẫn là khuôn mặt Duy… Tôi không còn ngạc nhiên hay giật mình như trước nữa.
Mà sao cậu ấy lại nằm giữa rồi.. haizz
****
Mọi người rất chào đón sự trở lại của tôi. Ngoại trừ chiếc băng xấu xí trên đầu trông tôi vẫn rất ổn. Bọn con gái vẫn rất hâm mộ tôi.
Họ xót thương cho vết thương và sợ tôi bị chấn động tinh thần….
Hôm nay là ngày cuối cùng học quân sự.
Chúng tôi sẽ thi bắn súng đấy.
Nhìn vậy chứ không đơn giản chút nào. Có người 3 phát bắn súng mà chỉ được 0 điểm.
Hai lão bạn của tôi còn dè bỉu ốm yếu như tôi chắc chắn sẽ bị điểm thấp.
Theo thứ tự ABC tôi thi trước, đến Duy rồi mới đến Hạo.
Tôi bất ngờ lập kỉ lục vì 3 phát bắn, 30 điểm.
Mọi người đều trố mắt nhìn tôi. Đến lượt Duy và Hạo. Hai tên hàm hố, cậy mình to khỏe lại có điểm số cách xa tôi là 20 và 18.
Haha.
-Cậu làm sao mà giỏi vậy.
-Cái quan trọng là kỹ thuật. Khỏe mạnh nhưng ngắm bắn mà không chuẩn thì điểm thấp là đúng thôi.
****
Năm ngày kết thúc với buổi liên hoan và văn nghệ tự chế. Tôi nghe mọi người gọi tên mình và Duy lên hát. Tôi chối từ lấy lý do sức khỏe.
Là bạn Duy mà tôi chưa từng nghe cậu ấy hát….. Chắc hẳn là rất hay nên mọi người mới ủng hộ nhiệt tình như vậy…
“Em có nghe thấy nhịp đập trái tim anh không?
Em có nhìn thấy nước mắt anh đang rơi chứ?
Duy nhất trên thế giới này, chỉ một mà thôi..
..Anh chỉ cần có em…
Tại sao khoảng cách giữa đôi ta ngày càng xa
cách vậy?
….Tình yêu của anh chỉ là đơn phương mà thôi
Những gì anh nhận được chỉ là những giọt
nước mắt.
Tình yêu ấy thật chẳng có ý nghĩa gì.
Yêu thương anh trao em quá đỗi ngốc nghếch.
……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.