Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Chương 16: KHI BẠN THÂN LÀ HUẤN LUYỆN VIÊN

Nguyễn Thủy Tiên

07/07/2015

-Hai cậu đang làm cái gì vậy?

Hạo đứng sau bọn tôi từ lúc nào. Chẳng biết cậu ấy có nghe cuộc trò chuyện giữa chúng tôi không. Tôi mỉm cười trả lời cậu ấy…

-Hóng gió thôi cậu. hi

– Vào lớp thôi…

*******

Buổi học mới lại tiếp tục… Hôm nay Khải Ca cũng đi cùng nhóm với bọn tôi. So với việc Phương Lê phát hiện ra thì tôi có sự lo lắng nhiều hơn đối với Khải Ca. Cậu ấy bảo sẽ giữ bí mật cho tôi mà không vì một điều kiện nào cả. Đó mới là điều tôi lo sợ. Sự trở lại của cậu ấy khiến tôi có gì đó không quen. Nhưng thôi, tôi sẽ tập làm quen với điều đó…

Như các bạn cũng đã biết rồi đấy. Cô bạn Phương Lê chẳng thể nào ngồi yên khi thấy Khải Ca. Cậu ấy cứ ríu rít như con chim non mặc cho Khải Ca chỉ im lặng như bức tượng. Bệnh cũ lại tái phát rồi… Để giải thích cho bệnh hám trai, cậu ấy đã từng nói…

“Cậu đừng hỏi tớ tại sao! Tớ là người yêu cái đẹp. Thấy cái đẹp là tớ không thể kìm lòng được. Hihi”

Lại còn cô em Linh ta linh tinh của Duy. Nó vẫn không chịu buông tha tôi.

Lê có nói với tôi rằng… Từ trước tới giờ tôi là người đẹp trai nhất mà cậu ấy từng gặp. Kể cả Khải Ca hay Duy cũng không phải là đối thủ của tôi.

:)))

Vậy nên em Linh có mê mẩn như vậy cũng là chuyện thường..

Chỉ có điều tôi là con gái. Đó là lý do của câu hỏi …

Tại sao lại một cô gái như Phương Lê lại ngu ngốc từ bỏ tình yêu với một người như tôi…

Thôi. Tôi không tự sướng nữa… Quay trở lại câu chuyện…

****

-Ra về hội con trai ở lại họp lớp nhé!

Thằng Bình( Cậu bạn to khỏe ham thể thao nhất lớp tôi) lên tiếng.

Chẳng biết bọn này có chuyện gì. Tôi cũng đành bất đắc dĩ ở lại cuối tiết cùng với bọn con trai.

-Chiều mai lớp mình sẽ có trận giao hữu bóng đá với lớp 12 A3. Chỉ có 11 thằng, nên phải ra trận hết thôi.

-Nhưng mà Bảo ốm nhom thế này liệu có làm ăn gì được không?

Khải Ca lên tiếng giúp tôi. Tôi cũng nghe theo mà gật đầu lia lịa. Dù gì tôi cũng là gái. Nhỡ bọn nó xô đẩy hoặc sút cho vài quả vào face thì toi.

Sau đó thằng Bình đáp..

-Nó ốm nhom nên càng phải tham gia hoạt động thể thao nhiều hơn. Thêm một người còn hơn không có. Cậu sẽ tham gia chứ Bảo?

Tôi thực sự lúng túng, nhưng biết trả lời sao.

-Uhm. Tớ tham gia

..

Tất cả bọn nó hú hù vui mừng. Duy và Hạo vỗ vai tôi. Khải Ca thì nhìn tôi e ngại.

Haizz. Ngay từ đầu, lúc tôi giả trai tôi đã nghĩ đến các trường hợp có thể xảy ra. Việc này thực sự thì tôi chưa nghĩ đến.

Tôi có biết chút ít về đá bóng. Nhưng chẳng phải siêu sao gì. Đá với lũ con gái còn chẳng xong nữa là con trai.

****

Ra về tôi đi với hội bạn. Tôi thực sự rất lo lắng. Vừa lo cho mình và lo cho kết quả của lớp…



-Ê. Tôi không đá được thì phải thế nào?

-Đừng nói thế chứ? Chả nhẽ chưa bao giờ đá?

=.=

Hạo cười nhìn tôi. Tôi nhẹ gật đầu trả lời…

-Uhm. .. Đúng rồi…

Tôi cúi đầu xấu hổ..

– Haizzz… Sao lúc nãy còn đồng ý làm gì?

Duy quát tôi…

-Tớ… Tớ sợ ảnh hưởng mọi người…

****

Khải Ca đưa tôi đến tận nhà… Còn hai cậu kia thì về đường khác. Lúc ở cổng cậu ấy nói làm tôi bớt lo hơn…

-Ở đội hình có người chơi tốt người không.. Cậu đừng lo. Chỉ là chơi vui giữa hai lớp thôi.

-Hì. Cảm ơn Ca Ca nhé! :)

*****

Buổi chiều ở nhà, tôi ngồi search mạng về cách chơi và luật chơi trong bóng đá. Tất nhiên trong đội sẽ chẳng ai truyền bóng cho tôi đâu nhưng tôi cũng phải làm tròn nhiệm vụ của “1 thằng con trai” cho ra trò chứ… Bao nhiêu fan nữ cứ nghĩ tôi toàn diện về mọi mặt. Tôi không thể để họ thất vọng được… :)))))

….

Bất chợt vào lúc đó, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên…

Là số của Duy..

Ôi trời… hihi. Cậu ấy gọi cho tôi. Mừng quá. Dạo này chẳng thấy cậu ấy chủ động gọi đến….

Tôi èm hèm chỉnh lại giọng nói của mình thật nghiêm túc, sau đó bắt máy trả lời..

-Alo. Duy à? Cậu gọi có chuyện gì thế?

-Cậu có bận không? Mặc đồ thể thao đến sân vận động trường ngay nhé!

-À. Ừ. Tớ ra ngay!

Chẳng biết có chuyện gì mà cậu ấy bắt tôi ra gấp vậy. Là Duy gọi nên tôi vui mừng phóng đi như bay.

***

Tới nơi, tôi nhìn thấy hai thằng con trai ở góc sân trường tay cầm quả bóng đang nhìn tôi. Một Hạo cười toe răng, còn Duy thì vẫy vẫy tôi lại.

Chạy lại đến chỗ bọn họ tôi cất tiếng hỏi.

-Có chuyện gì thế ?

-Nhìn đây mà không biết à? Bọn này sẽ huấn luyện cậu !

-Hic. Không cần đâu. Có mỗi một buổi tớ cũng chẳng đá hay hơn được!

-Nói vớ vẩn. Một buổi cũng là luyện. Dù sao cậu cũng là bạn của bọn này. Không thể để cậu mất mặt được.



Nghe thấy hai lão bạn của tôi nói. Lòng tôi có chút cảm kích..

-Cảm ơn hai cậu!

-Ok.. Vào sân thôi….

” Anh Bảo cố lên. Anh Bảo luyện tập tốt…!”

Mấy em fan của tôi theo tôi đến cả đây để cổ động. Trong đó có cả em Linh nhà Duy. Tôi dám chắc nó là chủ mưu rồi… haizz.

-Cái này là gì thế?

Tôi đưa mắt nhìn hai tên kia đang cười..

-Bọn họ cũng luyện tập để mai cổ vũ cho cậu..

TT^TT

*****

Gần một tiếng trôi qua. Tôi thấm mệt. Chưa bao giờ tôi bị ăn mắng và hành hạ nhiều thế này. Bọn họ còn kinh dị hơn cả thầy thể dục…

Chạy 10 vòng quanh sân, hít đất 20 cái trước khi đá. (May mà tôi thuộc loại con gái khỏe) . Sau đó thì họ bày cho tôi cách luồn lách bóng, cũng như đá bóng vào lưới…

Họ đặt ra chỉ tiêu cho tôi. Phải đá bóng vào được ít nhất một quả mới được về.

Các em fan thương cho tôi lắm(Tôi đoán thế) nhưng rồi cũng dần về hết vì chúng tôi đã ở trên sân 3 tiếng liền rồi… Hạo cũng đi về trước do bố mẹ cậu ấy gọi về làm gì đấy… Chỉ còn tôi và Duy trên sân… Trời đã sẩm tối…

-Tớ nhất định phải đá vào mới được nghỉ à?

Tôi nhìn Duy đang đứng dang hai tai làm thủ môn… Cậu ta thật ghê gớm. Tôi có cố đá thế nào cũng không đá vào được. Mệt quá đi mất!!!

-Tất nhiên. Chỉ cần đá vào một quả tôi sẽ cho cậu nghỉ!

Duy cũng vừa nói vừa thở một cách mệt nhọc giống tôi. Tự nhiên tôi thấy vừa tức, vừa tội nghiệp cậu ấy. Haiz. Ai bảo tôi đá ngu quá cơ chứ!

Tôi nhất định phải đá vào..

Tôi bắt đầu dở thủ đoạn. Tôi cầm điện thoại của mình trên tay, ” à ừ” một lúc rồi gọi Duy…

-Duy!!!

-Cái gì thế?

-Hạo gọi bảo cậu cái gì ấy? Lại nghe đi..

Duy bắt đầu chạy lại phía tôi…

-Cậu ta bảo cái gì???

Nhanh như thoắt tôi bỏ điện thoại vào túi quần và đá bóng ngay lập tức vào lưới…

-HAHAHA!!! Cậu ta bảo tớ đá vào rồi! :)))))~

-Này!!! Cậu chơi cái kiểu gì vậy??? Như thế là ăn gian!

-Lala. Cậu đâu có ra luật là cấm ăn gian đâu! Trời cũng tối rồi. Về nghỉ thôi. Ngày mai tớ hứa sẽ không làm mất mặt các cậu. hihi

Duy lại xoa cái đầu bướng của tôi. Hai đứa cười khì khì. .

-Hi. Thôi, tớ tha cho cậu đấy!

Chúng tôi khoác vai nhau ra về. Mồ hôi ướt nhoẹp lấm lem cả tóc. Tuy mệt nhưng cũng vui đấy chứ! ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook