Chương 21: VÌ TÔI THÍCH CẬU
Nguyễn Thủy Tiên
07/07/2015
Rồi mỗi đứa lại một ngã về nhà. Tôi vừa buồn cười vừa bực mình.
Tối, tôi lại lướt vài ba vòng facebook… Đầy stt và cmmt bàn luận về “ghẻ”…
“Đẹp trai thế kia sao lại bị ghẻ hả trời???”
“Bảo bị ghẻ ư??? Không thể tin được tình yêu à!!!”
“Tớ có thuốc này đảm bảo trị ghẻ công hiệu lắm, cậu mua mà dùng”
Haiz. Bọn này trẻ con quá. Cả Duy cũng vậy nữa. Cậu ấy làm thế này tôi còn dám vác mặt nhìn ai nữa chứ..
Điện thoại tôi chợt có tiếng chuông reo…
-Alo. Con gái à!
-Dạ. Bố ạ. Bố có chuyện gì mà lại gọi cho con vậy?
Tôi thấy là lạ. Bình thường có thấy mấy khi bố gọi cho tôi đâu.
-Hôm nay bố có lên facebook. Nghe nói con bị ghẻ à?
-Không có đâu bố ơi. Hiểu lầm cả thôi ạ!
-Có thật là hiểu lầm không?
-Thế bố nghĩ con của bố mà như vậy à?
– Vậy thì tốt. Làm bố mẹ lo lắng quá. Con ráng chăm sóc bản thân cho tốt nhé!
-Dạ bố ạ!
Ôi trời. Ngay cả ông bố thân yêu của tôi cũng biết chuyện nữa.
***
Ngày hôm sau…
-Êu. Bảo ghẻ!
-Này. Cậu thôi nhắc cái từ ghẻ với mọi người được không!!! Không còn từ gì để mà nói nữa à. Hix
-Tớ xin lỗi, tại tớ lo cho sự an toàn của cậu thôi mà! :D
Nhìn khuôn mặt Duy, tôi muốn đấm cho nó một phát quá.
-Lo. Lo cái con khỉ!.Bây giờ ai cũng nghĩ tôi bị ghẻ . Hic
-Ừ thì.. Tớ xin lỗi. hehehe
-Xin lỗi mà chẳng có thành ý gì cả. Cậu tránh xa tớ như bọn người sợ ghẻ kia luôn đi!
-Cậu giận à???
Tôi vùng vằng bỏ chạy để lại Duy đứng trơ mỏ ở đấy. Thật là bực hết cả mình mà.
****
Vào lớp học, cứ đứa nào nói chuyện cười cười tôi lại nghĩ bọn nó bàn tán về mình. Thật là buồn quá luôn.
Kể cả khi ngồi cùng bàn với Lê, nó cũng vài phần dè chừng tôi.
-Cậu bị ghẻ thật à Bảo?
Tôi nhìn lại nó với ánh mắt đầy bực tức…
-Vâng, tôi bị ghẻ. Cô sợ thì chuyển chỗ ngồi đi!!!
Tôi lớn tiếng quát nó.
-Cậu đổi chỗ với tớ đi Lê.
Là Duy đang nói với Lê.
Đối với bọn con gái mà nói Duy đang tỏ ra rất ga lăng. “Vì sợ Lê lây bệnh nên mới chấp nhận ngồi chung với tôi”. Ừ, tôi tạm là kẻ xấu vậy.
Với Lê, cậu ta chắc đang sướng rơn lên ấy chứ. Vừa được Duy quan tâm, lại còn được ngồi gần Khải Ca. Mặt hớn hở thấy bực.
****
-Dịch vào cho tớ ngồi đi Bảo!
-Tớ cho cậu ngồi hồi nào?
Tôi không cho Duy ngồi cùng. Tôi trả đũa cho bõ tức. Cậu ấy cứ đứng nài nỉ tôi.
-Cho tớ ngồi đi mà!!!
-Cậu đi ngồi chỗ khác ngay ! Chẳng phải cậu muốn thế à?
Khi chúng tôi đang giằng co nhau thì Hạo đến.
-Tránh ra đi Duy. Cậu đến ngồi chỗ tớ đi.
-Cậu không thấy cậu ấy bị ghẻ hả Hạo?
Thằng Duy chết bầm này. Lại dùng trò cũ rồi.
-Cậu ấy có bị bệnh thế kỉ cũng chẳng sao. Khi tớ bị mọi người xa lánh Bảo vẫn bên cạnh tớ, cái bệnh cỏn con này có là gì. Cậu sợ thì tránh ra đi, cậu không nghĩ đến cảm xúc của Bảo à?
Khi Hạo nói xong tôi thấy cảm động ghê gớm. Đúng là anh em có khác.
-Cậu nghe Hạo nói chưa Duy?
Duy nghe xong chắc cũng có ít nhiều suy nghĩ, cậu ấy im lặng rồi lại chỗ cũ của Hạo ngồi.
***
-Huynh đệ tốt. Cảm ơn cậu!
Mắt tôi long lanh nhìn Hạo. Cậu ấy cười toe toét rồi xoa đầu tôi.
-Hehe. Vì tớ nghĩ thằng Duy kia bịa đặt nên mới như thế này. Cậu ghẻ thật tớ còn lâu mới ngồi cùng.
Trời đất, nó làm tôi lên ngọn cây rồi tự nhiên rơi bịch cái xuống đất.
****
Ra về, tôi ngồi xe nhà, chẳng thèm để ý lũ bạn nữa. Những ngày hào quang còn đâu. Giờ xuống giá trầm trọng quá.
Tôi đó tôi chẳng thèm lên mạng, chẳng thèm đụng sách vở, ai gọi cũng chẳng nghe, Khải Ca đến nhà cũng không tiếp, ngủ luôn cho rồi.
***
Sáng hôm sau…
Tôi vẫn đến trường trong tâm trạng bất thường. Hôm nay tôi nghĩ chắc cũng như hôm qua, chẳng cô nào bứu tay chân tôi. Tôi đi vào trường với tâm trạng uể oải…
Bỗng…
Một bầy vịt giời từ đâu đến bám đuôi tôi.
-Anh Bảo, em vẫn tin không có chuyện đó mà!!?
-Anh Bảo, anh đúng là người bạn tốt…
-Anh Bảo, anh thật tuyệt vời!!!
Tôi bỏ tay mấy cô kia ra và dần tiến tới lớp mình.
-Bảo à, lát nữa đi với hội này nhé!!!
Là hội con tra,a i ở lớp nói. Chẳng hiểu chuyện gì nữa, mới hôm qua bọn đấy còn tránh xa tôi mà…
-Hạo à? Cậu biết chuyện gì xẩy ra không?
Hạo nhìn tôi với ánh mắt long lanh rồi nói với tôi..
-Bảo à. Cậu đã phải chịu uất ức rồi. Thằng bạn ngốc nghếch này!!! huhuhu
Omg. Tóm lại là có chuyện quái gì xảy ra thế??
-Cậu nói rõ đi Hạo. Mọi người hôm nay có vấn đề hết cả à?
-Hôm qua cậu không lên mạng à?
-Không có. Tại vì tớ chán chuyện bị ghẻ nên….
-Đấy, mấu chốt ở đó. Cậu thật tội nghiệp! huhuhu
-Thằng khùng này nếu vì chuyện đó thì cậu nên khóc hôm qua rồi, sao hôm nay mới khóc…!!! Khóc giống… lắm biết không??? Chả hiểu mô tê gì cả!
Hạo im lặng rồi mặt lại rất chi là phình phường và từ từ kể với tôi!
-Hôm nay Duy không đi học, cậu biết không?
-Ừ, không đi thì thôi. Kệ cậu ta… Ủa, mà Duy không đi học à? Chuyện này liên quan gì tới tớ!!!!
-Vấn đề là ở chỗ đó. Cậu biết tình cảm của Duy dành cho cậu còn gì. Bây giờ ai cũng biết rồi!
Mặt tôi tự nhiên tím tái. Tôi bị phát hiện rồi ư??? Sao cậu ta có thể???
-Duy… đã viết gì … mà … như vậy?
Tôi không chờ Hạo nói mà cầm điện thoại vào xem, cậu ấy viết lên wall rằng “Xin lỗi mọi người, Bảo không bị ghẻ. Tôi thích cậu ấy. Để mọi người không biết chuyện này cậu ấy đã nhận rằng mình bị như thế. Bảo, tớ xin lỗi, tất cả là do tớ…”
Duy bị khùng rồi. Như thế này có khác gì tự mình nhận mình gay.
Chắc hẳn fan girl của cậu ấy sẽ bị choáng… Đúng là ” Khi anh yêu, triệu trái tim tan vỡ”
Tôi tim mọi cách liên lạc với Duy. Nhưng chỉ được đáp lại bằng sự im lặng….
Cậu ngốc quá đi. “Hot boy gay” còn thê thảm hơn ” Hot boy bị ghẻ nhiều”…
Rồi gia đình cậu, bạn bè sẽ nhìn cậu như thế nào. @@!
Tối, tôi lại lướt vài ba vòng facebook… Đầy stt và cmmt bàn luận về “ghẻ”…
“Đẹp trai thế kia sao lại bị ghẻ hả trời???”
“Bảo bị ghẻ ư??? Không thể tin được tình yêu à!!!”
“Tớ có thuốc này đảm bảo trị ghẻ công hiệu lắm, cậu mua mà dùng”
Haiz. Bọn này trẻ con quá. Cả Duy cũng vậy nữa. Cậu ấy làm thế này tôi còn dám vác mặt nhìn ai nữa chứ..
Điện thoại tôi chợt có tiếng chuông reo…
-Alo. Con gái à!
-Dạ. Bố ạ. Bố có chuyện gì mà lại gọi cho con vậy?
Tôi thấy là lạ. Bình thường có thấy mấy khi bố gọi cho tôi đâu.
-Hôm nay bố có lên facebook. Nghe nói con bị ghẻ à?
-Không có đâu bố ơi. Hiểu lầm cả thôi ạ!
-Có thật là hiểu lầm không?
-Thế bố nghĩ con của bố mà như vậy à?
– Vậy thì tốt. Làm bố mẹ lo lắng quá. Con ráng chăm sóc bản thân cho tốt nhé!
-Dạ bố ạ!
Ôi trời. Ngay cả ông bố thân yêu của tôi cũng biết chuyện nữa.
***
Ngày hôm sau…
-Êu. Bảo ghẻ!
-Này. Cậu thôi nhắc cái từ ghẻ với mọi người được không!!! Không còn từ gì để mà nói nữa à. Hix
-Tớ xin lỗi, tại tớ lo cho sự an toàn của cậu thôi mà! :D
Nhìn khuôn mặt Duy, tôi muốn đấm cho nó một phát quá.
-Lo. Lo cái con khỉ!.Bây giờ ai cũng nghĩ tôi bị ghẻ . Hic
-Ừ thì.. Tớ xin lỗi. hehehe
-Xin lỗi mà chẳng có thành ý gì cả. Cậu tránh xa tớ như bọn người sợ ghẻ kia luôn đi!
-Cậu giận à???
Tôi vùng vằng bỏ chạy để lại Duy đứng trơ mỏ ở đấy. Thật là bực hết cả mình mà.
****
Vào lớp học, cứ đứa nào nói chuyện cười cười tôi lại nghĩ bọn nó bàn tán về mình. Thật là buồn quá luôn.
Kể cả khi ngồi cùng bàn với Lê, nó cũng vài phần dè chừng tôi.
-Cậu bị ghẻ thật à Bảo?
Tôi nhìn lại nó với ánh mắt đầy bực tức…
-Vâng, tôi bị ghẻ. Cô sợ thì chuyển chỗ ngồi đi!!!
Tôi lớn tiếng quát nó.
-Cậu đổi chỗ với tớ đi Lê.
Là Duy đang nói với Lê.
Đối với bọn con gái mà nói Duy đang tỏ ra rất ga lăng. “Vì sợ Lê lây bệnh nên mới chấp nhận ngồi chung với tôi”. Ừ, tôi tạm là kẻ xấu vậy.
Với Lê, cậu ta chắc đang sướng rơn lên ấy chứ. Vừa được Duy quan tâm, lại còn được ngồi gần Khải Ca. Mặt hớn hở thấy bực.
****
-Dịch vào cho tớ ngồi đi Bảo!
-Tớ cho cậu ngồi hồi nào?
Tôi không cho Duy ngồi cùng. Tôi trả đũa cho bõ tức. Cậu ấy cứ đứng nài nỉ tôi.
-Cho tớ ngồi đi mà!!!
-Cậu đi ngồi chỗ khác ngay ! Chẳng phải cậu muốn thế à?
Khi chúng tôi đang giằng co nhau thì Hạo đến.
-Tránh ra đi Duy. Cậu đến ngồi chỗ tớ đi.
-Cậu không thấy cậu ấy bị ghẻ hả Hạo?
Thằng Duy chết bầm này. Lại dùng trò cũ rồi.
-Cậu ấy có bị bệnh thế kỉ cũng chẳng sao. Khi tớ bị mọi người xa lánh Bảo vẫn bên cạnh tớ, cái bệnh cỏn con này có là gì. Cậu sợ thì tránh ra đi, cậu không nghĩ đến cảm xúc của Bảo à?
Khi Hạo nói xong tôi thấy cảm động ghê gớm. Đúng là anh em có khác.
-Cậu nghe Hạo nói chưa Duy?
Duy nghe xong chắc cũng có ít nhiều suy nghĩ, cậu ấy im lặng rồi lại chỗ cũ của Hạo ngồi.
***
-Huynh đệ tốt. Cảm ơn cậu!
Mắt tôi long lanh nhìn Hạo. Cậu ấy cười toe toét rồi xoa đầu tôi.
-Hehe. Vì tớ nghĩ thằng Duy kia bịa đặt nên mới như thế này. Cậu ghẻ thật tớ còn lâu mới ngồi cùng.
Trời đất, nó làm tôi lên ngọn cây rồi tự nhiên rơi bịch cái xuống đất.
****
Ra về, tôi ngồi xe nhà, chẳng thèm để ý lũ bạn nữa. Những ngày hào quang còn đâu. Giờ xuống giá trầm trọng quá.
Tôi đó tôi chẳng thèm lên mạng, chẳng thèm đụng sách vở, ai gọi cũng chẳng nghe, Khải Ca đến nhà cũng không tiếp, ngủ luôn cho rồi.
***
Sáng hôm sau…
Tôi vẫn đến trường trong tâm trạng bất thường. Hôm nay tôi nghĩ chắc cũng như hôm qua, chẳng cô nào bứu tay chân tôi. Tôi đi vào trường với tâm trạng uể oải…
Bỗng…
Một bầy vịt giời từ đâu đến bám đuôi tôi.
-Anh Bảo, em vẫn tin không có chuyện đó mà!!?
-Anh Bảo, anh đúng là người bạn tốt…
-Anh Bảo, anh thật tuyệt vời!!!
Tôi bỏ tay mấy cô kia ra và dần tiến tới lớp mình.
-Bảo à, lát nữa đi với hội này nhé!!!
Là hội con tra,a i ở lớp nói. Chẳng hiểu chuyện gì nữa, mới hôm qua bọn đấy còn tránh xa tôi mà…
-Hạo à? Cậu biết chuyện gì xẩy ra không?
Hạo nhìn tôi với ánh mắt long lanh rồi nói với tôi..
-Bảo à. Cậu đã phải chịu uất ức rồi. Thằng bạn ngốc nghếch này!!! huhuhu
Omg. Tóm lại là có chuyện quái gì xảy ra thế??
-Cậu nói rõ đi Hạo. Mọi người hôm nay có vấn đề hết cả à?
-Hôm qua cậu không lên mạng à?
-Không có. Tại vì tớ chán chuyện bị ghẻ nên….
-Đấy, mấu chốt ở đó. Cậu thật tội nghiệp! huhuhu
-Thằng khùng này nếu vì chuyện đó thì cậu nên khóc hôm qua rồi, sao hôm nay mới khóc…!!! Khóc giống… lắm biết không??? Chả hiểu mô tê gì cả!
Hạo im lặng rồi mặt lại rất chi là phình phường và từ từ kể với tôi!
-Hôm nay Duy không đi học, cậu biết không?
-Ừ, không đi thì thôi. Kệ cậu ta… Ủa, mà Duy không đi học à? Chuyện này liên quan gì tới tớ!!!!
-Vấn đề là ở chỗ đó. Cậu biết tình cảm của Duy dành cho cậu còn gì. Bây giờ ai cũng biết rồi!
Mặt tôi tự nhiên tím tái. Tôi bị phát hiện rồi ư??? Sao cậu ta có thể???
-Duy… đã viết gì … mà … như vậy?
Tôi không chờ Hạo nói mà cầm điện thoại vào xem, cậu ấy viết lên wall rằng “Xin lỗi mọi người, Bảo không bị ghẻ. Tôi thích cậu ấy. Để mọi người không biết chuyện này cậu ấy đã nhận rằng mình bị như thế. Bảo, tớ xin lỗi, tất cả là do tớ…”
Duy bị khùng rồi. Như thế này có khác gì tự mình nhận mình gay.
Chắc hẳn fan girl của cậu ấy sẽ bị choáng… Đúng là ” Khi anh yêu, triệu trái tim tan vỡ”
Tôi tim mọi cách liên lạc với Duy. Nhưng chỉ được đáp lại bằng sự im lặng….
Cậu ngốc quá đi. “Hot boy gay” còn thê thảm hơn ” Hot boy bị ghẻ nhiều”…
Rồi gia đình cậu, bạn bè sẽ nhìn cậu như thế nào. @@!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.